Đầu óc của cô gái này vận chuyển quá nhanh, phản ứng quá nhạy bén, lại liên tiếp nghĩ ra được mưu ma chước quỷ, quả thực khiến người ta không kịp nhìn.
Đây là họp nhau lại đối phó Thịnh Dự Khải, anh ta cảm thấy thoải mái, nhưng nếu muốn quay đầu lại đối phó với Đỉnh Thịnh... Mặc dù không nhất định sẽ thua, nhưng nhất định sẽ rất khốc liệt.
Ảnh Tử khiêm tốn: “Hai người cũng đừng khen tôi, thật ra tôi chẳng làm gì cả, đây đều là những chuyện Thịnh Dự Khải đã làm ra, tôi chỉ là trả lại cho anh ta cả vốn lẫn lời mà thôi.”
Một bộ liên hoàn kế này, được cô chỉ dùng một câu đã nói xong.
Còn chưa làm gì?
Thịnh Dự Khải bây giờ còn không dám ra khỏi cửa, chỉ cần ra ngoài là sẽ có người gọi anh ta là biến thái, chuyên gia gia gái, nếu trên đất có cái lỗ nào anh ta cũng sẽ nhảy vào không chút do dự, không ra ngoài nữa.
Biệt thự nhà họ Thịnh
“Cạch!”
Thịnh Hải ném tách trà xuống đất, đây đã là bộ trà thứ mấy ông ta ném hỏng, cũng không ai nhớ rõ.
Bách Tuyết và Thịnh Hải kết hôn hơn hai mươi năm, còn là lần đầu tiên thấy ông ta nổi giận lớn thế này!
Bà ta đẩy đẩy con trai, nhỏ giọng nói: “Mau nghĩ cách để bố con bớt giận đi, nhỡ đâu ông ấy tức điên lên, hai mẹ con chúng ta cũng không còn chỗ dựa nữa.”
Thịnh Dự Khải nhìn mẹ mình bằng vẻ mặt cầu xin: “Mẹ, nếu có cách thì con đã dùng rồi còn phải trốn trong phòng không dám ra ngoài.”
Bách Tuyết nghĩ cũng thấy đúng.
Thịnh Dự Khải bây giờ không có một chút cách nào, chỉ biết hối hận mà thôi.
Hối hận nhất chính là không nên đi tìm Ảnh Tử xin lỗi!
Xin lỗi cái gì chứ?
Ngay cả mặt cũng không thấy được, suýt chút nữa còn bị cô chơi chết.
Anh ta cũng đã kịp phản ứng, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do Ảnh Tử bày ra, không phải là chủ ý của Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc mặc dù hận anh ta đến tận xương, nhưng anh sẽ không nghĩ ra được chiêu này để đối phó với anh ta, nếu như có thể dùng từ sớm, căn bản cũng không chờ đến bây
giờ.
Hắt nước bẩn, bỏ thêm tỏi vào sữa tắm, trong phòng tắm không có máy sưởi, mặc áo bông bác gái, phóng viên chờ ở đầu cầu thang
Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Ảnh Tử, ngoại trừ cô ra thì không còn người khác,
Anh ta nghĩ đến những tấm ảnh chụp anh ta kinh hoảng đối diện với ống kính, còn có cảnh những tấm ảnh anh ta hoảng hốt chạy trốn, nhưng mình lại không giải thích được một chữ nào, không kìm được mà rùng mình.
Tất cả những chiêu này là những chiêu mà anh ta quen dùng, chỉ là đã được thăng cấp.
“Người bình thường cũng không ai để ý đến nó.” Thịnh Hải ngắt lời vợ mình, cho người hầu đưa Thời Vũ Kha vào.
Chồng đã nói như thế, Bách Tuyết cũng coi như thôi, coi như lấy ngựa chất làm ngựa sống, nếu như cô ta không có cách nào, hoặc căn bản cũng không phải đến vì chuyện này, thì đuổi ra ngoài cũng được.
Bà ta xoay người lên lầu, không muốn gặp người phụ nữ kia.
Thịnh ự Khải nhìn thấy Thời Vũ Kha suýt chút nữa đã không nhận ra được, chỉ mới nửa tháng không gặp mà thôi, cô ta ít nhất đã gầy hai vòng, sắc mặt cũng gất khó coi, da dẻ tái nhợt bờ môi tím xanh.
“Vũ Kha, em, sao em lại gây ra thế này?” Thịnh Dự Khải thuận tay lấy hộp huyết yến dưới bàn trà ra đặt trước mặt cô ta: “Ban đầu anh còn tính hai ngày nay đi thăm em, kết quả gặp phải chuyện như thế này anh cũng không ra được, em cầm cái này về bồi bổ thân thể”
Thời Vũ Kha nhìn huyết yến trên bàn trà một chút, bán tín bán nghi: “Đây là chuẩn bị cho tôi?”