Vẫn là phong cách trước sau như một của anh, lời ít ý nhiều.
Con ngươi Ảnh Tử đảo một vòng, sau đó tiến tới: "Này, anh làm gì đấy? Vẫn còn đang tìm đồ ngốc kia à? Tại sao không đi tìm cô gái yêu quý của anh đi?"
Thịnh Hàn Ngọc ngừng việc làm trong tay lại, kéo máy vi tính ra xa có một chút: "Lo chuyện bao đồng."
Vẻ hóng chuyện trong mắt của Ánh Tử đã sắp tràn cả ra ngoài, tiếp tục hỏi: "Này, đừng keo kiệt như vậy chứ, dù sao hiện tại hai chúng ta cũng là liên minh công thủ đúng không? Hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, nói cho tôi một ít, nếu không nhàn rỗi cũng rất rảnh, rất buồn chán..."
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên quay máy vi tính trong tay ra trước để cho cô thấy rõ nội dung trên màn hình: "Hài lòng chưa?".
Trên trình duyệt đồng thời mở mười mấy trang, tìm kiếm Thời Du Huyên, tìm thám tử tư điều tra tung tích của Giản Dị Tâm, nguyên nhân khu nhà trước kia bị cháy cùng với điều tra tình trạng thân thể của ông cụ Thịnh lúc còn sống.
Đồng thời tiến hành nhiều chuyện như vậy cũng không làm chậm anh lập kế hoạch hàng năm cho tập đoàn!
Ánh Tử kinh ngạc trợn tròn con mắt, đây là nhất tâm đa dụng chân chính, đồng thời tiến hành nhiều chuyện như vậy, cô cũng không thể làm được.
Có điều cũng chỉ khâm phục ở trong lòng, ngoài miệng không thể thừa nhận.
Ngoài miệng Ảnh Tử rất cay nghiệt: "Anh thật là giỏi, một chân đạp hai thuyền một cách quang minh chính đại, hai cái thuyền đấy, lại còn không đạp lên được cái nào, một người trốn không gặp anh, một người khác là người ngốc... Chậc chậc... Anh nói xem anh mạng gì? Có phải mạng khắc vợ không?"
"Chao ôi, này, phụ nữ ở bên cạnh anh đều xui xẻo, nếu như anh thật sự muốn tốt cho các cô ấy, tôi thấy anh vẫn nên đừng..." Cô vắt hết óc muốn quấy rầy không để Thịnh Hàn Ngọc tiếp tục tìm kiếm.
Anh quá thông minh, thủ đoạn cũng cao siêu vượt khỏi sức tưởng tượng của cô.
Nếu không phải ông cụ đột nhiên gặp bất trắc làm gián đoạn việc tìm kiếm của anh, Thời Du Huyên cảm giác bây giờ mình đã bị tìm ra.
"Câm miệng."
Ánh Tử liên tục khiêu chiến tranh giới cuối cùng của anh, anh có chút không thể nhịn được
nữa.
"Anh bảo tôi câm miệng thì tôi liền câm miệng à? Không..."
Ảnh Tử còn định lên tiếng, điện thoại di động lại kêu lên.
Cô lấy ra, vừa nhìn thấy số lạ, quả quyết không nghe!
Cô nhíu mày nằm xuống ghế sofa, ôm gối ôm bĩu môi, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng bộ dáng này nhìn qua đã biết đang tức giận.
Thịnh Hàn Ngọc nói: "Lại là tên kia tìm cô à? Ha ha, chó chế mèo lắm lông."
"Tên kia" là chỉ Thịnh Dự Khải.
Từ sau khi công khai thân phận chủ tịch của Thiên Mã, Ánh Tử liền bắt đầu rơi vào sự làm phiền toàn diện, toàn không gian, 360 độ không góc chết của Thịnh Dự Khải!
Từ trước tới nay Ánh Tử chưa từng gặp người đàn ông nào da mặt dày hơn Thịnh Dự Khải.
Đầu tiên là xin lỗi.
Xin lỗi xong lại tặng hoa, hoa đem tặng là hoa hồng đỏ, còn tặng một ngày ba lần!
Hai người không kịp thở phào, ngoài cổng liền truyền đến tiếng còi ô tô!
"Không tốt, tìm được nơi này rồi!"
Ảnh Tử theo bản năng chạy lên tầng, bỏ lại cho Thịnh Hàn Ngọc một câu: "Anh là đàn ông, anh gánh chịu."
Có điều là người mới đến không nhấn chuông cửa mà trực tiếp dùng chìa khoá mở cổng đi vào.
Giản Nghi Ninh đến, làm cô sợ bóng sợ gió một trận.
"Hả, sao cô lại ở đây?"