“Ok, đi thôi!”
Hai người đẩy cửa xe đi ra, khu mua sắm mùng một rất nhiều người, ngay cả khu mua sắm cao cấp cũng có rất nhiều khách hàng.
Thang máy vừa đi lên từ bãi đậu xe còn hơi trống, nhưng vừa lên đến tầng một, đã có khách chen lắn chờ vào, sau một hồi vội vàng đã chật kín.
Ở một góc của thang máy, Hình Nhất Nặc an toàn chiếm một chỗ, đồng thời trước mặt cô là thân hình cao lớn của Ôn Lương Diệu, tách cô khỏi đám đông.
Nhưng mà, hơi thở của hai người cũng rất gần, khuôn mặt của Hình Nhất Nặc như dán vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ở bên cạnh.
Họ muốn lên tầng ba, đến nơi nhưng vẫn còn khá nhiều người.
Ôn Lương Diệu vòng cánh tay ôm lấy Hình Nhất Nặc, che chở cho cô bước ra ngoài.
Trong lòng Hình Nhất Nặc ngòn ngọt, cô cảm giác ngọt ngào khi được người đàn ông này bảo vệ tốt.
Lúc này đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, một cặp vợ chồng vội vã chạy tới để bắt thang máy, Hình Nhất Nặc còn đang ngắn người bên trong.
Ôn Lương Diệu kịp thời phản ứng vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, tránh cho hai vợ chồng kia đụng vào cô.
Hình Nhất Nặc đột nhiên mạnh dạn vươn hai tay ra, không chỉ anh đang ôm cô mà đôi tay mảnh khảnh của cô cũng ôm chặt lấy eo anh.
Rõ ràng cô cảm giác được toàn thân anh đang siết chặt nhưng Hình Nhất Nặc cũng mặc kệ.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao đến vai anh đang ôm chặt lấy anh, trầm thấp cười nói: “Hình Nhất Nặc, buông tay.”
Hình Nhất Nặc ngượng ngùng buông bàn tay đang ôm anh ra, nhưng để tránh cho cô đang đi trên đường bị ai đó va phải, Ôn Lương Diệu vẫn dắt tay cô đi dạo.
Bước đến một công viên giải trí, đôi mắt của Hình Nhất Nặc sáng lên, nói với anh: “Vào chơi một chút được không? Em muốn chơi gắp thú.”
“Được.”
Ôn Lương Diệu làm sao có thể từ chối ánh mắt cầu khẩn của cô.
Ôn Lương Diệu đổi rất nhiều xu cho cô, cô muốn chơi bao nhiêu cũng được.
Ề “Woa, nhiêu vậy á.”
Hình Nhát Nặc nhìn nhìn, xem ra rất hạnh phúc.
“Từ từ mà gắp.”” Ôn Lương Diệu đứng bên cạnh cô, rất kiên nhẫn đợi.
“Anh cũng gắp đi.”
Hình Nhất Nặc nói với anh.
Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Để anh lầy cho em cái rổ, em cứ gắp ti Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái không khỏi nhìn Hình Nhất Nặc bằng ánh mắt ghen tị.
Kỹ thuật của Hình Nhất Nặc không tốt lắm, gắp hồi lâu không được con nào, cái trò này cũng phải dựa vào may mắn nữa.
Sau một hồi gắp miệt mài, cuối cùng cũng bắt được một con, cô ôm trong ngực rất vui vẻ.
Ôn Lương Diệu nhìn cô, tính cách con nít của cô vẫn còn, anh cảm thấy trân trọng cũng hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ trưởng thành, vì như vậy cô sẽ sống vô tư và không vướng bận gì.
Sau đó vận khí Hình Nhất Nặc tương đối tốt, cô gắp được bốn con ôm vào trong ngực, giống như nhặt được kho báu.
Hình Nhất Nặc đang xếp hàng để mua trà sữa, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đi mua, nhưng cô cảm thấy rất có lỗi với anh nên cô nói anh ngồi đó đợi.
“Thầy Ôn, thầy Ôn.”
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến.
Ôn Lương Diệu khẽ giật mình. Ánh mắt của Hình Nhất Nặc khẽ nhìn sang, lập tức cô nhìn thấy một nữ sinh khóa trước, nữ sinh này bây giờ đã ăn mặc rất đẹp, ngay cả chiếc áo len bên trong cũng lấp ló vòng một.
“Là thầy thật ạ! Thầy Ôn, thật trùng hợp sao! Rất lâu rồi không gặp thầy.”
Cô gái không nhìn thấy Hình Nhát Nặc, hai mắt như dán lên người anh.
Ôn Lương Diệu vẫn còn nhớ cô gái này: “Chào bạn học Ngô.”