“Ai đưa?”
“Anh Lương Diệu.”
Nói xong, Hình Nhất Nặc xoay người đi lên tầng.
Hình Nhất Phàm có chút kì quái nhìn theo bóng lưng của cô, bước tới mở món quà, lấy ra một cái vòng bằng ngọc thạch của cậu còn của cậu nhóc là một mô hình khủng long.
Hình Nhất Phàm cầm chiếc vòng đeo vào, cong môi cười thích thú, cậu nhóc cũng cầm mô hình khủng long lên, cũng sợ ngây người, vui vẻ cầm trên tay.
Hình Nhất Nặc trở về phòng và ngồi trên giường, mặt mày cô ủ rũ như thể tất cả năng lượng của cô đã bị lấy đi.
Cô nằm ngủa trên giường, nhìn lên trần nhà, một cảm giác bi ý ị thương dâng lên trong lòng, có phải bởi vì mỗi người đêu có cuộc sống riêng của chính mình?
Cô không có cách nào để biết ai sẽ xuất hiện trong cuộc đời của Ôn Lương Diệu, những người đồng nghiệp của anh lại có người con gái thân thiết với anh như vậy.
Mong muốn gặp lại nhau sau nửa năm, cô cho rằng khi gặp lại, hai người vẫn như trước, tâm tư của cô đối với anh vẫn không hề thay đổi.
Cho dù có rất nhiều chàng trai ở nước ngoài muốn theo đuổi cô nhưng trong lòng cô không thể dung nạp bắt kỳ người đàn ông nào khác, cô chỉ có thể điều khiển trái tim của chính mìnhcccNhưng lại không thể khống ché người khác tiếp cận Ôn Lương DiệucccCuộc hôn nhân của tổng thống vẫn tiếp tục nóng tràn ngập những lời chúc phúc trên mạng.
Lý Thấm đã hành lễ và chuyển vào toà nhà tổng thống, cô chính thức trở thành tổng thống phu nhân.
Mới kết hôn, hàng ngày cô và Hiên Viên Thần sống cuộc sống vô cùng ngọt ngào và ấm áp, không giống như một cặp vợ chồng mới cưới khác, có thể sắp xếp một chuyến đi trăng mật ngay sau khi kết hôn.
Thời gian của Hiên Viên Thần không thể sắp xếp được, với thân phận của mình, anh không thể tùy ÿ rời khỏi đất nước.
Lý Thắm hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, thậm chí ngay cả ảnh cưới của họ chuẩn bị chụp vào mùa xuân năm sau, cô cũng vui vẻ đồng ý.
Đã sắp đến giao thừa, trong toà nhà tổng thống có rất nhiều việc, Hiên Viên Thần xử lý công việc phía trên còn cô thì quản lý một số việc vụn vặt trong toà nhà.
Giao thừa, thời điểm mà nhà nhà mong đợi.
Mọi gia đình đều đang trong không khí sum họp. Bữa tối giao thừa của Hình gia vô cùng phong phú, nhà đông con cháu nên không khí náo nhiệt cực kỳ.
Sau bữa tối, đã có rất nhiều pháo hoa nở trên bầu trời mà Hình Liệt Hàn cũng không ngoại lệ, hắn mua rất nhiều pháo hoa đặt chúng trong sân.
Những chùm pháo hoa nỗ trên bầu trời đêm cùng những vì sao phi thường đẹp mắt.
Đường Tư Vũ dắt con trai đứng trên sân thượng, còn Hình Nhất Phàm phụ trách châm lửa ở tầng dưới. Đường Tư Vũ vươn tay che lỗ tai của con trai, mà cô cũng sợ hãi tiếng vang, trong khi cô không biết làm thế nào thì một bàn tay đã đưa tới bịt chặt tai của cô.
Tim Đường Tư Vũ cảm thấy rất ngọt ngào. Ở bên canh, Hình Nhất Nặc cũng bịt tai lại, trong mắt lóe lên vẻ hưng phán.
Lúc này, Hình Nhất Phàm đốt pháo hoa lên, đứng trên sân thượng thưởng thức pháo hoa cách đó một trăm mét cực kỳ đẹp mắt.
Nhìn những pháo hoa này, trong đầu Hình Nhất Nặc không khỏi nghĩ đến Ôn Lương Diệu. Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó, cô không chủ động liên lạc với anh, đến khoảng tám giờ anh gửi tin nhắn chúc phúc, cô cũng không trả lời anh.
Không phải là cô không muốn đáp lại, mà là cô không biết trả lời về cái gì, trả lời về lời chúc phúc sao?
Nếu thế thì không phải là thể hiện quan hệ của họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?
Vì vậy, cô không trả lời, dự định trả lời muộn một chút, lúc này cảm xúc của cô bị người nhà lây nhiễm, cô nhất thời quên không trả lời tin nhắn.
Ở Ôn gia, năm nay cũng càng thêm vui mừng, náo nhiệt hơn bởi vì có thêm con dâu, hơn nữa lại sắp có thêm cháu nội.
Ôn Lệ Thâm sợ tiếng pháo hoa bên ngoài quá lớn sẽ làm Tô Hi hoảng sợ, nhưng Tô Thiến lại muốn cảm nhận không khí năm mới vì vậy Ôn Lệ Thâm chở cô ra ngoài để thư giãn.
Trên những con phố sôi động không khí Tết rộn ràng.
Ôn Lương Diệu luôn là người tương đối ít nói trong nhà, lúc này, anh đang đứng trên tầng thượng, một tay đút túi nhìn về phía xa, anh cầm điện thoại trượt lên xem.
Anh đã nhận được những tin nhắn chúc phúc từ đồng nghiệp, bạn bè và bạn học, nhưng Hình Nhất Nặc là người duy nhất mà anh không nhìn thấy. Anh mở tin nhắn vừa gửi, hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua.