Tô Hi khổ não nói: “Chị, chị nói luôn đi!
Anh áy là ai.”
Tô Thắm thấy cô không đoán được, không còn cách nào khác đành cúi bên tai cô nói: “Anh ấy tên Hiên Viên Thần.”
“Cái tên này hình như em từng nghe rồi.”
Tô Hi cảm thấy rất quen tai, chỉ mấy giây sau, đầu cô đùng một tiếng nổ, phát ra ba chữ ngài tổng thống.
“Ngài tổng thống của chúng ta có phải cũng tên Hiên Viên Thần không? Cùng tên cùng họ sao?”
Tô Hi vẫn không thể nào tin được anh rễ tương lai lại là ngài tổng thống.
“Trong đất nước của chúng ta, Hiên Viên là họ của Hoàng tộc, nào có chuyện cùng tên cùng họ?”
Tô Thắm buồn cười giải thích.
Tô Hi trực tiếp ngây dại, sau đó mới định hình lại.
“Chị, bạn trai chị là ngài tổng thống?”
Tô Hi trố mắt nghẹn họng hỏi.
“Em cũng thấy không tưởng tượng nồi đúng không? Cảm thấy anh ấy là một người ở rất xa đúng không! Đúng, bọn chị ở bên nhau rồi.”
Tô Thắm lúc này, hệt như những cô gái ngại ngùng.
Sau một hồi khiếp sợ, Tô Hi lập tức thấy vui vẻ, hưng phần, kích động.
“Trời ạ! Anh rễ tương lai của em lại là ngài tổng thống, chị, không phải trước kia em từng nói điều này rồi sao.”
Tô Hi cảm thấy thật vi diệu.
“Đúng là trước kia em từng đùa như vậy, không nghĩ tới lại thành một lời tiên đoán.”
Tô Thấm cũng thấy không tưởng được.
“Chị vậy lúc nào chị dẫn anh ấy về gặp ba mẹ!”
“Tạm thời chưa được, thân phận của anh ấy quá đặc biệt, chị sợ ba mẹ biết sẽ dọa đến ba mẹ mắt.”
“Chị, vậy hai người quen nhau thế nào, sao lại đến với nhau, anh ấy rất yêu chị sao?”
Tô Hi vẻ mặt đầy mong chờ hóng chuyện.
“Em thật sự không mệt? Nếu không buồn ngủ thì chị nói cho em nghe.”
“Giờ làm sao mà em ngủ được nữa, chị không nói cho em nghe thì tối nay em không ngủ được đâu.”
Nói xong, Tô Hi vén chăn cô lên, nằm lên trên giường cô: “Tối nay em ngủ với chị.”
Trong thời gian xảy ra những chuyện này, Tô Thắm không có một ai để bày tỏ cùng, những buồn bực trong lòng, cuối cùng cũng có thể kể cho em gái mình.
Tô Hi yên lặng nghe cô kể về lúc mình và Hiên Viên Thần gặp nhau, quen nhau, yêu nhau, cứ nói rồi nói, Tô Thắm cũng nghĩ đến, tình cảm đối với anh hóa ra lại sâu đậm như vậy, mỗi chuyện, mỗi chỉ tiết đều sâu đậm trong lòng.
Tô Hi có cảm giác như đang nghe một câu chuyện cổ tích lãng mạn, chỉ là sau đó, nghe được đến đoạn nguyên nhân chị mình đi nghỉ, lòng cô không khỏi căng thẳng.
Hóa ra, tình yêu của chị cũng vất vả chật vật như vậy, cho dù đến bây giờ, tình huống cũng chưa lạc quan cho mấy. Đây chính là nguyên nhân vì sao chị không cho cô nói với ba mẹ.
“Chị, em tin chắc, chỉ cần ngài tổng thống yêu chị, hai người nhất định sẽ vượt qua khó khăn thôi.”
Tô Hi khích lệ cô.
Tô Thám cựa quậy hai chân, đặt cằm lên đầu gối, mím môi nói chuyện: “Trước kia chị không tin tình yêu có thể ngăn cản hết thảy, nhưng trải qua chuyện này, chị tin, vào thời điểm chị buông tay anh ấy, chị đau khổ bao nhiêu, anh ấy cũng đau khổ bấy nhiêu, chị chỉ cho là, chỉ cần chị rời đi mọi sự sẽ may mắn hạnh phúc, nhưng chị không biết chị đã tổn thương anh ấy, sau này chị sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”
“Chị, em ủng hộ hai người.”
Tô Hi vỗ nhẹ lưng cô.
Một đêm này, hai chị em thức tâm sự đến đêm muộn, lại thức dậy rất sớm.
Sắp cuối năm, cả thành phố tràn ngập trong bầu không khí đón năm mới.