Hiên Viên Thần khoanh tay trước ngực, chống cằm hai mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào cô: “Mặc dù tôi không biết tôi đã ảnh hưởng đến cô như thế nào nhưng tôi cảm thây cô đang làm công việc của mình rất tốt.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thâm đỏ bừng, cô không biết nên trả lời thế nào.
“Tô Thắm, cô có thích tôi không?”
Giọng nói khàn khàn của Viên Hiên Thần đột nhiên vang lên.
Tô Thắm như ngừng thở, giống như bị sức lực nào đó cố định thân thể nhưng trong lòng lại đang giãy dụa với nguồn sử thế này, cô dùng hết sức trả lời anh: “Tôi không GÓI”
Hiên Viên Thần hơi híp mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Lúc này cả người anh như đang toát ra sức hấp dẫn khiến phụ nữ không thể cưỡng lại được. Môi anh khẽ nhếch lên: “Cô có chắc là cô không có cảm giác với tôi một chút nào không?”
Cho dù có cũng không nên, Tô Thắm âm thầm trả lời nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh gật đầu: “Trong lòng tôi ngài là tổng thống.
Tôi chỉ là cấp dưới của ngài. Chúng ta chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi.”
Ánh sáng trong mắt Hiên Viên Thần vô thức tối đi. Anh nghĩ đến lần trước, khi ở trước mặt Đoạn Tử Hiên cô cũng kiên định nói không có. Lễ nào là do anh đánh giá sức hấp dẫn của bản thân quá cao?
“Chuyện nghỉ việc tôi sẽ không đồng ý. Cô tự học cách điều chỉnh tâm trạng của mình đi! Nếu cô cần tôi làm gì thì tôi sẽ phối hợp.”
Hiên Viên Thần nói xong thì đứng dậy, bóng dáng to lớn của anh đi về phía phòng làm việc.
Tô Thám cảm thấy bóng lưng của anh có hơi tức giận. . Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRÙM truуện.o r g —
Còn cô như đang đánh trận, thở hắt ra. Cô đang làm gì vậy?
Để người phục vụ vào phòng thu dọn bữa tối, thời gian ở đây cũng đã là mười một giờ tối. Tô Thắm nhìn về phía phòng làm việc, cô rót một ly nước đi vào, Hiên Viên Thần nghiêng đâu nhìn cô: “Cô đi ngủ sớm di.”
“Được.”
Tô Thắm gật đầu đáp ứng rồi đóng cửa lại. Qua đoạn đối thoại vừa rồi Tô Thắm đã nói rõ nguyên nhân khiến mình có quá nhiều ảnh hưởng bởi người đàn ông này.
Có lẽ là do cô quan tâm quá nhiều. Cô chỉ cần làm những chuyện mà nhân viên cấp dưới nên làm là được, chứ không nên vượt cấp, trở thành bạn gái của anh, để ý đến tất cả những gì của anh.
Là do cô không tự mình làm rõ ràng trước.
Tô Thám trở lại phòng, gội đầu tắm rửa xong mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng nằm trên giường. Cô cho rằng anh và cô sẽ ở riêng phòng cho nên cô chỉ mang theo một bộ đồ ngủ dài.
Tô Thắm đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh ngoài cửa số, hai tay khoanh tay trước ngực, cảm thấy mùa thu ở nước này càng thêm lạnh lẽo.
Tô Thắm đã ngủ trên máy bay, lúc này cô cũng không buồn ngủ. Cô cầm một cuốn sách mang theo, nằm trên giường xem.
Cô vừa đọc vừa không ngừng nghĩ về người đàn ông trong phòng làm việc kia.
Không biết bây giờ anh đã ngủ chưa! Cô lấy lịch trình của anh ra xem. Ngày mai, sẽ có cuộc nói chuyện rất sâu, có tiệc chiêu đãi.
Cho dù với thân phận của anh không ai dám càn rỡ nhưng thời gian làm việc của anh rất dài, hơn nữa trong thời gian đến thăm nước ngoài, mỗi một hành động, lời nói của anh đều cần đắn đo suy nghĩ. Một lối sống, thực sự đòi hỏi chất xám và có thể rất mệt mỏi.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng cô, Tô Thắm nhanh chóng xuống giường, mở cửa ra. Bên ngoài cửa, Hiên Viên Thần đang dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô: “Tô Thắm, tôi hỏi lại em một lần nữa, em thật sự không thích tôi một chút nào sao?”
Tô Thắm gần như nghẹt thở, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông này đã ôm chầm cô, đôi môi của anh bá đạo ép xuống, hôn môi cô. Tô Thắm trọn trừng mắt, trên eo cô là bàn tay rắn chắc của người đàn ông, mà sau gáy lại bị giữ chặt bởi một cánh tay còn lại của anh. Trừ đón nhận nụ hôn này ra, cô hoàn toàn không có cách nào vùng vẫy, mà nụ hôn này khiến cả người cô choáng váng.
Trên môi, người đàn ông đang cướp đoạt một cách mạnh mẽ, tựa như mang theo tính xâm lược khiến cô mềm lòng, hơi thở nam tính lành lạnh khiến cho Tô Thắm đánh mắt lý trí, tay cô không tự chủ mà níu lấy ống tay áo người đàn ông, ngay cả cô cũng không rõ mình là đang đầy anh ra hay là ôm anh.
Trong phút chốc, người đàn ông buông cô ra, lần này, là hoàn toàn buông ra, anh rút tay ra đặt lên khung cửa, cười nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Ngủ ngon! Mai gặp lại.”
Hiên Viên Thần nói xong, có chút bồi rối bước nhanh về phòng của anh, chuyện này, cái cảm giác này không chỉ Tô Thắm có mà anh cũng cảm thấy khó chịu.
Tô Thâm nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt kia, cô che ngực, xoay người _. về phòng mình, căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập loạn của cô, cô xoa cánh môi sưng đỏ của mình nhất thời trở nên hốt hoảng.
Tổng thống ngài ấy làm sao có thể?
Lễ nào là vì chuyện ban nãy ở trên bàn ăn, anh đã hỏi cô có cảm giác với anh không, thế nhưng cô lại không nói gì, anh là tới để chứng minh sao?