“Được, vậy cô lấy xuống cho tôi dùng một chút.”
Hiên Viên Thần gật đầu nói.
Tô Thám đặt cà phê xuống, vội vàng đây cửa ra, chạy lên lầu lấy chai thuốc nhỏ mắt cô thường dùng mang xuống.
Sau khi bước vào cửa phòng làm việc, cô nhẹ nhàng đóng lại. Hiên Viên Thần đang cầm ly cà phê lười biếng dựa vào ghế dựa, đợi cô đến.
Tô Thắm cầm chai thuốc nhỏ mắt trong tay hỏi: “Tống thống, ngài có cần tôi giúp không?”
“Đương nhiên.”
Hiên Viên Thần nói xong thì đặt cà phê xuống, tựa đầu vào lưng ghế, ra hiệu cho cô nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh.
Tô Thắm hơi lo lắng đi đến bên cạnh anh.
Cô mở nắp chai thuốc nhỏ mắt, để thuận tiện nhỏ thuốc vào mắt anh, cô đương nhiên phải hơi cúi người xuống. Mà bàn tay của cô cần phải dịu dàng mở mí mắt trên và dưới của anh ra.
Tô Thấm nhìn đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa u buồn dưới người mình, hơi thở gấp gáp, cô vươn tay nhẹ nhàng mở mắt trái của anh trước. Lông mi của anh ấy dày và dài, đặc biệt là khi anh mở mắt ra.
Tô Thấm nhẹ nhàng nhỏ hai giọt thuốc vào trong, Hiên Viên Thần liền nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với độ ẩm mát lạnh của thuốc, chỉ vài giây sau anh lại mở mắt ra. Mắt trái của anh giống như có làn sương bao phủ, mờ ảo khác thường.
Tô Thắm lập tức mở to mắt phải, nhỏ hai giọt giống với bên trái, anh lại nhắm mắt lân nữa.
“Ngài có khó chịu không?”
Tô Thắm nhẹ giọng hỏi.
“Không có.”
Hiên Viên Thần nói xong liền mở mắt ra. Trong mắt phản chiếu ánh sáng chói lọi như sao trên biển. Tô Thắm nhìn ánh mắt của anh vô thức bị sa vào trong, hơi thở trở nên nhẹ bẫng.
Hiên Viên Thần cong môi cười: “Rất thoải mái, sau này cô chuẩn bị nhiều thêm một chút cho tôi dùng.”
Tô Thắm mím môi mỉm cười gật đầu: “Được, tôi sẽ chuẩn bị.”
Hiên Viên Thần chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy, Tô Thám cầm thuốc nhỏ mắt lên nói: “Vậy tôi ở phòng khách chờ anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Đi ngủ đi! Sáng sớm mai đã bay, cô không cần thức đêm với tôi.”
“Tôi…” Tô Thấm muốn nói sẽ thức với anh.
Ánh mắt Hiên Viên Thần kiên quyết nhìn cô, hơi bá đạo ra lệnh: “Đi ngủ.”
Tô Thám đành phải nghe theo mệnh lệnh, cô gật đầu: “Tổng thống, ngài cũng đi ngủ sớm đi.”
Cả đêm nay Tô Thắm cũng ngủ không ngon, có lẽ đầu óc rối bời cho nên cô mơ một giấc mơ rất xấu hổ. Trong mơ cô và Hiên Viên Thần tham gia một bữa tiệc tối ở nước ngoài, anh mời cô nhảy, cô không từ chối sau đó cô luôn cảm thấy mình không biết nhảy, lúc nào cũng đạp lên chân anh, vô cùng lúng túng.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Tô Thám luôn cảm thấy nặng đầu, bởi vì trong giấc mơ luôn biểu hiện không tốt cho nên cô cứ ngủ không yên.
Cô nhìn đồng hồ đã bảy giờ rồi. Chuyến bay lúc chín giờ, xem ra hành trình khá gấp.
Tô Thắm vội vàng đứng dậy tắm rửa, mặc một bộ vest công sở phối với quần tây. Cô thuộc vóc người mảnh mai, nhưng cơ thể cân đối, lúc mặc đồ vest công sở vào thì cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn toát lên vẻ quyền rũ rất nữ tính.
Tô Thắm đi xuống phòng khách. Lý Sâm đã đến rồi. Ông cũng ăn sáng ở chỗ này, Tô Thắm chào ông.
“Ngài tổng thống dậy chưa?”
Tô Thắm không thấy Hiên Viên Thần nên nhỏ giọng hỏi. . Đam Mỹ Sắc
“Vừa nãy chú đi gõ của, ngài ấy hẳn là đã dậy rồi. Ngài ấy là người rất đúng giờ.”
Lý Sâm mỉm cười nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Hiên Viên Thần mặc vest chỉnh tề đi xuống lầu, đầu tóc anh được chải rất chỉn chu. Có thể nói bề ngoài của người đàn ông này đã đạt một trăm điểm.
Diệp Đông chuẩn bị bữa sáng cho ba người bọn họ. Lần này anh cũng đi theo để chăm sóc chế độ ăn uống của Hiên Viên Thân. Sau bữa sáng, cả nhóm đi thẳng đến sân bay. Đây là sân bay quân sự. Máy bay tư nhân của Hiên Viên Thần đã được chuẩn bị sẵn, hơn nữa các thành viên nội các trong chuyến công du lần này của anh cũng đã đến nơi. Hiên Viên Thần dẫn đầu làm thủ tục lên máy bay trước, Tô Thấm xách một cái túi đi bên cạnh anh, sau đó cô lên máy bay một lượt với Lý Sâm.
Điều này có nghĩa là vị trí của Tô Thắm bên cạnh Hiên Viên Thần vô tình đã trở nên rất quan trọng.
Lên máy bay, trên máy bay có hai khoang, Hiên Viên Thần chiếm một khoang một người duy nhất ở phía sau, rất riêng tư và sang trọng, hoàn toàn ngăn cách với khoang bên ngoài.