Hình Nhất Nặc hỏi một câu.
“Tới.”
Ôn Lương Diệu trả lời một câu vô cũng khẳng định.
Hình Nhất Nặc cong khóe môi cười: “Được! Vậy em đợi anh.”
Chạng vạng, đưa Hình Nhất Nặc về nhà thì Tưởng Lam bảo anh vào nhà ăn bữa cơm chiều, nhưng anh đã từ chối, Tưởng Lam thấy con gái bà về nhà vẫn hoạt bát liền biết Ôn Lương Diệu đã xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi.
Muộn một chút vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn bé con về nhà ăn cơm tối, một gia đình cực kì hòa thuận vui vẻ, Hình Liệt Hàn mời mua một công ty mới, vài năm tới có thể là sẽ chuyển qua nước ngoài.
Một tuần sau, máy bay tư nhân đã tới, hôm nay chính là ngày mà gia đình Hình gia sẽ ra nước ngoài.
Tất cả mọi người của Ôn gia đều tới đưa, Tô Hi nắm chặt tay của Đường Tư Vũ, vẻ mặt không nỡ rời xa: “Không ngờ tới, chúng ta lại phải rời xa nhau, sau này gặp mặt không phải chỉ một cuộc điện thoại là có thể hẹn được nữa rồi, vậy tớ phải làm sao đây?”
“Hàng năm vào những đọt nghỉ đông, nghỉ hè bọn tớ vẫn sẽ quay lại, hơn nữa, bên cạnh cậu không phải còn có ông xã cưng chiều cậu sao?”
Đường Tư Vũ mỉm Cười.
Tô Hi quay đầu nhìn hai người đàn ông anh tuần đang nói chuyện với nhau ở bên cạnh, cảm thán nói: “Thật sự là không nghĩ tới, chúng ta đều đã kết hôn rồi.”
“Mẹ nuôi.”
Cậu nhóc ôm lấy chân Tô Hi.
Tô Hi ôm cậu bé lên, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó nói: “Ra nước ngoài, nhớ phải nghe lời, học tập thật tốt, mẹ nuôi sẽ tới thăm con bắt cứ lúc nào.”
“Vậy khi nào mẹ mới sinh một em trai chơi với con?”
Cậu bé thúc giục.
Đường Tư Vũ với Tô Hi không khỏi xì một tiếng, đồng thời nở nụ cười, Ôn Lệ Thâm ở một bên cũng vừa vặn nghe được những lời ban nấy, lập tức đi tới: “Có thể năm nay sẽ có.”
Nụ cười của Tô Hi lập tức cứng lại vài giây, quay đầu nhìn anh: “Anh đừng có đồng ý bừa như vậy! Nếu như anh sinh em không có ý kiến.”
Nói xong, nhìn thấy mẹ chồng ở phía xa xa nhìn qua, cô lập tức ôm cậu nhóc trốn vào lòng Ôn Lệ Thâm, ngắng đầu lên nhìn anh: “Mẹ sẽ không giục chúng ta sinh chứ!”
Ôn Lệ Thâm mỉm cười nhìn cô: “Lần trước khi chúng ta về nhà, cha mẹ em cũng giục.”
“Trời ạ! Sao ai cũng giục hết vậy!”
Tô Hi một mặt bi thương, sau đó, lại nhìn cậu nhóc trong lòng, bộ dáng trắng trắng hồng hồng trông vô cùng đáng yêu, cô đột nhiên có một suy nghĩ, sinh một đứa cũng không tệ lắm nhỉ.
Hình Nhất Nặc lôi kéo Ôn Lương Diệu tới một nơi xa xa để nói chuyện, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt này: “Nhớ phải giữ liên lạc với em đấy!”
“Nhất định.”
“Ba năm phải không? Ba năm sau chúng ta có thể gặp lại nhau phải không?”
“Ừm! Ba năm, trong ba năm này em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“Em sẽ, anh cũng vậy.”
Hình Nhát Nặc nói chuyện như một đại nhân. Ôn Lương Diệu thấy bộ dáng ngây thơ hồn nhiên này của cô trong nội tâm đột nhiên bùng lên một loại lo lắng, nhóc con xinh đẹp như thế này ở nước ngoài chẳng may bị nhìn trúng thì làm sao đây? Nhỡ đâu… nhỡ đâu cô không thích anh nữa? Loại cảm giác này khiến anh có chút sợ hãi.
Không ai hoàn toàn tự tin sẽ được một người thích cả đời, anh cũng không có cái tự tin đó, hơn nữa Hình Nhất Nặc vẫn còn nhỏ, cô vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn, biết đâu cô gặp được một người tốt hơn, liệu có thể cô sẽ… “Nhất Nặc…” Âm thanh của Ôn Lương Diệu có chút khàn khàn.
“Hửm?”
Hình Nhất Nặc tò mò ngắng đầu lên nhìn anh.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu hơi chậm lại, thốt ra những lời nói từ tận đáy lòng: “Em không được phép yêu sớm.”
Hình Nhất Nặc còn tưởng anh muốn nói cái gì cơ! Bỗng nhiên nghe được những lời này cô không khỏi kinh ngạc vài giây, sau đó bật cười một tiếng: “Thầy Ôn, thầy còn muốn quản em nữa sao! Thầy phải biết rằng, thầy không còn là thầy của em nữal”
“Nghiêm túc một chút.” .
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Ôn Lương Diệu có chút tức giận nói.
Vẻ mặt Hình Nhất Nặc lập tức trở nên nghiêm túc nhìn anh: “Được rồi! Em đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không yêu sớm, hơn nữa, em cũng không dám yêu sớm, cha mẹ em sẽ giết em mắt.”