“Ai vậy?”
Hình Liệt Hàn hơi ngây ra.
“Mộ Phi.”
Đường Tư Vũ nhìn vẻ mặt của anh rồi nói ra cái tên này.
Đôi mắt của Hình Liệt Hàn nheo lại: “Tại sao lại mời anh ta?”
“Tát cả quá khứ của em và Mộ Phi từ trước kia đáng lẽ đã sớm có một cái kết rồi, nhưng nỗi ám ảnh của anh ấy quá sâu, em lo anh ấy sẽ lại làm ra chuyện gì đó, cho nên em muốn anh ấy đến dự đám cưới của chúng ta, em muốn anh ấy tận mắt nhìn thấy, em hạnh phúc thế nào khi lấy được anh.”
Đường Tư Vũ nghiêm túc nói.
Hình Liệt Hàn thực sự ngạc nhiên, anh có thể ngge ra được ý nghĩa trong câu nói của cô, cô vẫn là suy nghĩ cho anh.
“Em lo Mộc Phi sẽ đối phó với anh sau khi mua lại công ty của Hình Nham?”
Hình Liệt Hàn ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt Đường Tư Vũ có sự tự tin: “Em tin anh sẽ không sợ anh ấy, chuyện này em không lo lắng, em chỉ muốn cho anh ấy biết em đang rất vui vẻ, để anh ấy buông tay thôi!”
Hình Liệt Hàn nghe thấy lý do của cô liền không khuyên ngăn nữa, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy sáng mai anh sẽ gửi thiệp mời đám cưới cho anh ta. Nếu anh ta đến, anh sẽ coi anh ta như một vị khách. Nếu anh ta không đến thì em cũng đừng quá để tâm.”
Đường Tư Vũ không chắc liệu Mộ Phi có đến hay không, nhưng cô vẫn hy vọng rằng anh ấy sẽ đến.
Hình Liệt Hàn vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng hôn lên một bên má: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Đường Tư Vũ ôm anh, nép vào trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, cô thật sự cảm thấy có chút buồn ngủ.
Hình Liệt Hàn bế ngang cô lên, vốn dĩ tối nay anh không muốn để tuột mắt cơ hội, nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, anh vẫn có gắng chịu đựng trước, đợi đêm tân hôn của bọn họ rồi sẽ đến lúc anh ra tay!
Ngày hôm sau, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đến biệt thự bên bờ biển. Mọi thứ về đám cưới đang tiếp tục được chuẩn bị, bình dị nhưng đầy sang trọng. Đường Tư Vũ không thích kiểu đám cưới cao sang khoa trương, nên nhà họ Hình đã cố gắng làm thật đơn giản nhưng tất cả mọi thứ đều là thứ tốt nhát.
Vào buổi sáng, một lời mời đến dự đám cưới được đích thân trợ lý của Hình Liệt Hàn là Hàn Dương mang đến công ty của Mộ Phi, đưa cho anh ta.
Khi thấy trợ lý của Hình Liệt Hàn tới đây, mới đầu Mộ Phi còn không biết anh ta có ý đồ gì, cho đến khi Hàn Dương mỉm cười lấy ra một tắm thiệp mời từ túi công văn, Mộ Phi mới ngây ra vài giây.
“Thưa ngài Mộ, đây là thiệp mời đám cưới tổng giám đốc Hình của chúng tôi, xin ngài hãy nhậƒ3lãy/¡b lo rhân Hình của chúng tôi vô cùng thành tâm mời ngài tham gia lễ cưới của cô ấy.”
Hàn Dương làm tròn trách nhiệm truyền ý của Đường Tư Vũ.
Mộ Phi lập tức kinh ngạc: “Cậu nói gì cơ?
Đây là thứ mà Tư Vũ bảo cậu đưa cho tôi?”
“Đúng, là ý của phu nhân Hình.”
Hàn Dương gọi Đường Tư Vũ là phu nhân Hình hết sức tự nhiên.
Gương mặt của Mộ Phi vô cùng phức tạp, anh ta nhìn thiệp mời, cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Anh ta đưa tay cầm lấy, mở ra, bên trong còn có một tắm thẻ, trên tắm thẻ đó là chữ viết đẹp đẽ, đúng là chữ do chính tay Đường Tư Vũ viết. Chỉ có một câu mời thiện ý: “Mộ Phi, tôi rất mong anh có thể tới tham dự lễ cưới của tôi, tôi muốn cho anh thấy khoảnh khắc hạnh phúc của tôi.”
Với Mộ Phi, những lời này chân thật đến nỗi làm anh ta đau nhói từ đầu tới chân, cánh tay nhận thiệp mời của anh ta hơi run rấy, hơi thở nặng nè.
“Tổng giám đốc Mộ, ngài có lời gì cần tôi chuyển tới phu nhân Hình không?”
Hàn Dương hỏi một câu.
Mộ Phi chống hai tay lên bàn, cắn răng, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Cậu nói với Tư Vũ, mai tôi sẽ đến.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ truyền lời tới phu nhân Hình.”
Hàn Dương nói xong rồi xoay người rời đi.
Mộ Phi nhìn tắm thiệp mời màu vàng này, lại nhìn nét chữ thanh tú đẹp đẽ kia, anh ta không nghĩ tới Đường Tư Vũ sẽ tự mình mời anh ta đến tham dự đám cưới của mình.