“Bên em còn có người thân nào cần mời đến không? Trước giờ chưa nghe em nói tới.” Hình Liệt Hàn nhìn góc nghiêng gương mặt hoàn hảo của cô.
Lông mi dài của Đường Tư Vũ khế chớp, cô lắc đầu nói: “Không mời nữa, người thân bên mẹ em đã đi xa rồi, bên cha em cũng không còn người thân.” Đường Tư Vũ nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót, trong gia tộc, lại chỉ có một mình cô, sau khi mẹ mắt thì ông bà ngoại lần lượt qua đời, anh em họ hàng xa không còn qua lại, cha cô cũng là con một, ký ức của cô về ông bà nội dừng lại ở lúc 8 — 9 tuổi.
Bây giò nghĩ lại, khuôn mặt của tất cả những người thân của cô đều đã mò đi.
Hình Liệt Hàn dường như cảm nhận được sự chua xót, khổ sở trong lòng cô, cánh tay siết chặt eo cô: “Không sao, người nhà anh chính là người nhà của em, em vẫn còn có mọi người.”
Đường Tư Vũ mím môi, lộ ra sự vui vẻ yên tâm: “Vâng.”
Sau bữa trưa, Đường Tư Vũ nhận được cuộc gọi của Tô Hi. Cô ấy đang ở một cửa hàng trang sức gần đó và gọi cô đến một chuyến, cùng cô ấy chọn bông tai cưới.
Niềm vui của các cô gái có lẽ chính là mua, mua và mua thôi! Đường Tư Vũ được Hình Liệt Hàn đưa thẳng qua giúp đỡ Tô Hi.
Tô Hi là cô dâu tương lai rồi. Công việc thành công, tình yêu mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, tâm trạng cô ấy tự nhiên cũng vô cùng tốt. Đường Tư Vũ bước vào phòng VIP, thấy Tô Hi đang ngồi một mình xoắn xuýt ở đó, trước mặt cô ấy có sáu bộ hoa tai trang sức kim cương đang mở, cô ấy đang suy nghĩ xem nên mua đôi nào.
“Tư Vũ, nhanh đến giúp tớ chọn.” Tô Hi hỏi cô.
Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh, nhìn các kiểu bông tai đang bày ra, cô vừa nhìn đã xem trúng một đôi trong đó: “Cái này cũng được này.”
“Hình như mắt nhìn đồ của chị em chúng mình giống nhau, tớ cũng thích nhất đôi này.” Sau đó, Tô Hi nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Giúp tôi gói lại, chính là đôi này.
“Vâng, Tô tiểu thư, tôi sẽ gói lại cho cô ngay lập tức.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình nói. Tô Hi đưa thẻ cho cô ấy đi quẹt.
“Lát nữa cậu đi chọn quần áo cùng tớ. Tớ chuẩn bị mua một bộ lễ phục mặc trong đám cưới cho chị gái. Chị ấy bận quá không có thời gian ra ngoài mua sắm.”
“Chị gái cậu bận thế!”
“Từ khi vào phủ tổng thống, chị ấy sắp bận đến ngất luôn. Tớ cảm thấy rất thương chị gái mình.” Tô Hi nói xong, lại lắc đầu: “Cũng may là tớ không làm công việc như chị, nếu không thì tớ có thể sống những ngày như này được sao?”
Từ cửa hàng trang sức đi ra, Tô Hi được tháp tùng bởi bốn vệ sĩ, là Ôn Lệ Thâm cử đến. Tô Hi vẫn đeo một chiếc kính râm, Đường Tư Vũ đi cùng cô, nhan sắc ngang nhau, trên người Tô Hi tỏa ánh sáng như minh tinh, còn trên người Đường Tư Vũ là một loại tuyệt vời, kinh diễm khác.
“Đi thôi! Tớ nghe nói một mẫu túi mới nhất do Herman thiết kế đã ra mắt, phiên bản giới hạn, tó tặng cho chị một chiếc, túi của chị ấy đã lâu không đổi rồi.” Tô Hi nói.
“Được.” Đường Tư Vũ khoác cánh tay cô, bước về phía một cửa hàng túi hiệu nồi tiếng.
Bước vào cửa hàng, khách hàng cũng không nhiều nhưng có thể thấy khách.
hàng đến đây không phú cũng quý, bởi mỗi chiếc túi ở đây đều là độc nhất vô nhị, không được sản xuất hàng loạt, tất cả đều được làm thủ công.
“Oa, nhìn kìa, là Tô Hi!”
Một nữ phục vụ trẻ tuổi ở bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra Tô Hi, vội kéo cô phục vụ bên cạnh đầy phần khích.
Cả hai hào hứng chạy tới: “Tô tiểu thư, chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Xin hỏi mẫu mới nhất của Herman đã đến cửa hàng chưa? Mẫu thiết kế trong Bầu trời đầy sao.”
“Ôi! Tô tiểu thư, cô thật là may mắn, 10 phút trước hàng vừa được lấy, đưa đến cửa hàng. Ở bên này.” Nhân viên phục vụ đều mừng cho cô. Đây là mẫu bán ra trên toàn cầu, hơn nữa còn không được phép đặt trước. Có thể nói chính là sản phẩm cao cấp ai đến trước sẽ được trước.
Tô Hi quay người, nháy mắt với Đường Tư Vũ: “Xem ra gần đây vận may của tớ không tệ.”
“Đương nhiên, may mắn của cô dâu tương lai còn có thể kém sao?” Đường Tư Vũ cũng mừng cho bạn.
Tô Hi vội đến gần cô: “Vậy cậu cũng là cô dâu tương lai!”
Đường Tư Vũ cười hì hì: “Vậy có nghĩa là vận may của tớ cũng không tệ.”
Tô Hi lấy được chiếc túi kia, quả nhiên là thiết kế độc đáo, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đã thấy kinh diễm rồi. 100 chiếc túi đầu tiên được tung ra trên thế giới, trong nước có lẽ cửa hàng này đã giành được hàng.
“Bao nhiêu?” Tô Hi cầm trên tay, yêu thích không muốn đặt xuống, màu xám sậm trầm tĩnh lại không mắt tính thời trang rất thích hợp với Tô Thắm.
“Ông chủ chúng tôi vừa định giá, khoảng 4,5 triệu nhân dân tệ, các hội viên cao quý có thể được giảm 0,2%.” Nhân viên phục vụ biết rằng Tô Hi chắc chắn có thể mua được.
Quả nhiên Tô Hi cảm thấy chiếc túi này xứng đáng, bởi vì cô kiếm được không ít tiền, lại chưa mua một chiếc túi hàng hiệu đất tiền cho chị gái, cô nhất định không tiếc. Cô nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi gói lại! Tôi lấy nó.”