Không đợi anh nói xong, Tô Hi đã vội vàng xông ra ngoài cửa sổ, đầy cửa mở ra, nhìn thấy trong sân một thân hình tuần tú, mảnh khảnh đứng ở đó, vừa gọi điện thoại vừa cười với cô.
Tô Hi ôm ngực phần kích, anh thật sự đã về rồi.
Lý Thiến cũng ra chào đón: “Lệ Thâm tới à, mau vào đi, mau… Hi Hi ở trên lầu.”
Ôn Lệ Thâm tắt điện thoại, cười nói với bà: “Bác gái, đã lâu không gặp.”
“Đã mấy ngày rồi, bác quá nhớ cháu rồi, uống trà đi!”
“Để cháu gặp Hi Hi trước đã!”
Ôn Lệ Thâm nóng lòng muốn gặp cô.
“Con bé ở trên lầu, cháu đi lên đi” Lý Thiến cũng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.
Khi Ôn Lệ Thâm bước lên lầu, Tô Hi đã vội vàng trở về phòng, đang rửa mặt trong phòng tắm, khi cô đang chuẩn bị thay một bộ đồ đẹp thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Mà cô cũng đang mặc một bộ đồ ngủ mùa đông do mẹ cô mua nên tất nhiên không hợp mốt, đối với mẹ thì chỉ cần giữ ấm là đủ.
Tất nhiên, việc giữ ấm là chính, nên Tô Hi từ khi thức dậy đến giờ, vẫn luôn mặc nó, bộ đồ ngủ có màu sắc và hoa văn đỏ sẫm.
“Chờ một chút…” Tô Hi cố gắng cứu lại một chút hình ảnh của cô, cánh cửa liền bị vặn mở ra.
Cô vội vàng che lại mấy chiếc áo vừa mới cởi ra, nhanh chóng cài cúc lại, ngoài cửa có một người đàn ông mặc vest đen, là ông chủ lớn vừa bước ra khỏi cuộc họp quan trọng, đang đứng cùng cô. Tương phản đối lập với cô.
Điều này khiến Tô Hi thực sự có cảm giác rằng mình sẽ bị người đàn ông này bỏ rơi bất cứ lúc nào.
“Sao anh không để em thay quần áo rồi vào.” Tô Hi cạn lời hỏi.
Ôn Lệ Thâm vòng tay nhìn cô từ trên xuống dưới: “Anh cảm thấy khá ổn, tại sao phải thay?”
Tô Hi chớp mắt, nghiêm túc hoài nghỉ trình độ thưởng thức của anh, nhưng trái tim cô lại thấy rất ngọt ngào.
Ôn Lệ Thâm cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hò: “Mười phút nữa là ba giờ, vậy là anh đã làm được rồi. Phần thưởng của anh đâu?”
Tô Hi không ngờ một câu nói đùa tối hôm qua lại khiến anh xem là thật, cô lập tức ngắn người ra, không biết thưởng cho anh như thế nào.
“Cái đó, em vẫn chưa nghĩ ra, hay là tối nay em mời anh đi ăn tối.” Tô Hi cảm thấy vừa nhìn thấy anh, cô liền muốn mời anh đi ăn tối.
Ôn Lệ Thâm lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng: “Ngày nào cũng mời anh ăn cơm, em không chán, nhưng anh chán lắm rồi, nghĩ cái gì mới mẻ chút đi.”
“Vậy thì em… mời anh… hát.” Tô Hi rặn ra một câu.
Lúc này nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đóng chặt cửa lại, thân thể cường tráng áp chế cô: “Anh sẽ tự đòi lại phần thưởng của mình!”
“Anh… anh muốn… ưm…” Tô Hi trực tiếp bị người đàn ông dồn vào tường.
Tô Hi rất hối hận, sau này cô sẽ không bao giờ nói khoác nữa, bởi vì dường như không có việc gì mà người đàn ông này.
Một nụ hôn mãnh liệt ập đến, Tô Hi suýt nữa không chịu nồi, kết quả cuối cùng đó là cô thở hồn hển vùi vào trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai.
Lần sau cô sẽ không dám bảo đảm như thế nữa, bởi vì tư thế yêu cầu phần thưởng của người đàn ông quá mạnh mẽ.
Ôn Lệ Thâm lúc này ở trong phòng cô, vừa mới nếm thử một chút, tự nhiên cũng khiến cho toàn thân anh nóng như lửa đốt, cực kỳ khó chịu.
Đầu óc Tô Hi minh mẫn một chút mới biết đây là ở trong nhà, cô có chút bối rối đầy anh ra: “Ở nhà của em, anh đừng làm loạn.”
Ôn Lệ Thâm lùi lại một bước, khoanh tay quan sát vẻ mặt xấu hỗ của cô, cho dù cô chỉ mặc trên người một bộ đồ ngủ bình thường cũng có thể mang đến cho anh cảm giác sảng khoái tâm hồn, đây có lẽ là vằng hào quang của việc yêu một người!
Bất kể cô ấy mặc gì, đều trở thành sự tồn tại đẹp nhất trong mắt anh.
Tô Hi bị anh nhìn càng trở nên xấu hồ, cô vội vàng lấy tay che mắt anh: “Không được nhìn nữa.”
Thế nhưng, dáng người cô khá thấp, muốn che cũng không che được, Ôn Lệ Thâm nắm lấy tay cô, kéo hai cánh tay cô về phía sau anh, lập tức biến thành tư thế cô ôm lấy anh.
Ngực thân mật đè lên người anh, Tô Hi lại xấu hồ: “Anh… anh buông ral”
“Khi nào thì chuyển về nhà anh?” Ôn Lệ Thâm khàn giọng hỏi.
“Còn xem xét tình hình đã!”
Tô Hi không thể nói, cô rất muốn, bây giờ cũng muốn!
Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!