“Chú Hạng cũng tới ạ?” Nghê Sơ Tuyết rất kinh hỉ, không nghĩ đến anh cũng sẽ ở đó. Không hiểu sao nghe tin này, nội tâm của cô liền có chút chờ mong, về phần chờ mong cái gì, cô cũng không biết.
Buổi chiều, Cố Minh Phàm để trợ lý Tiểu Trần đưa Nghê Sơ Tuyết đi đến một trung tâm thương mại cao cấp lựa chọn lễ phục.
Khí chất nguyên bản của Nghê Sơ Tuyết là thanh xuân đáng yêu ngọt ngào, dáng người cao 1m60, thân hình mảnh mai, thuộc loại dáng người hoàn mỹ phương Đông.
Nhân viên đưa cô năm bộ lễ phục để cô lựa chọn, Nghê Sơ Tuyết không chọn những bộ lễ phục phù hợp với khí chất của cô mà lại chuyên chú nhìn về phía những bộ lễ phục có chút gợi cảm.
Nhân viên cũng không thể nói gì, chỉ đành để cô tự mình chọn. Cô nhìn quanh liền nhìn trúng một bộ váy dài màu đỏ đơn giản, khí chất rất ổn, dễ dàng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng gương mặt tinh tế của cô, dù là loại trang phục nào thì khí chất của cô vẫn sẽ không thay đổi.
*“Nghê tiểu thư, lễ phục này nhìn có chút thành thục, cô xác định muốn chọn bộ này sao?” Nhân viên không khỏi nhắc nhở cô.
Nghê Sơ Tuyết gật đầu, vô cùng xác định nói: “Đúng, tôi chọn bộ này, có thể mặc thử không?”
“Đương nhiên có thể.”
Nghê Sơ Tuyết đi vào thử lễ phục, nhân viên cùng Tiểu Trần có chút kinh ngạc nhìn nhau, cô rõ ràng thanh thuần đáng yêu như vậy, sao lại chọn bộ lễ phục thành thục như: vậy?
Về phần lý do, đại khái cũng chỉ có trong lòng Nghê Sơ Tuyết biết rõ. Cô không muốn lại ăn mặc như một cô nhóc, trong mắt mọi người cô dường như chỉ là một đứa nhỏ, cô muốn khiến cho mình có khí chất trưởng thành. Trong lòng cô có chút khát vọng ở buổi tiệc hôm nay, cô đứng bên cạnh Hạng Bạc Hàn sẽ không giống một đứa nhỏ, mà giếng như bạn gái của anh.
Lúc Nghê Sơ Tuyết đi ra, người ở đây vẫn không khỏi kinh diễm, không nghĩ đến gương mặt non nớt của cô mặc vào bộ lễ phục đỏ này lại xinh đẹp mê người như vậy.
*Nghê tiểu thư, cô thật sự rất đẹp.” Nhân viên không nhịn được tán thưởng.
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười, nói với nhân viên: “Có thể giúp tôi uốn tóc không? Tôi muốn trở nên trưởng thành một chút.”
“Vâng.” Nhân viên đương nhiên sẵn lòng phục vụ cô.
Đứng trước gương, trong lòng Nghê Sơ Tuyết không khỏi dâng lên chờ mong.
5 giờ 30 chạng vạng, Nghê Sơ Tuyết mặc lễ phục cùng Tiểu Trần đi đến nơi tổ chức buổi tiệc tối nay.
Vợ chồng Cố Minh Phàm đã sớm đến đó thu xếp mọi thứ, những người đến hôm nay đều là khách mời hợp tác từ thiện cùng Cố thị, người cũng không quá nhiều, chỉ khoảng trên dưới 50 người, đại khái là một buổi tiệc trao đổi thoải mái.
Lúc Nghê Sơ Tuyết xuống xe đã quên cầm theo túi của mình, Tiểu Trần thay cô liên hệ tài xế dễ lấy túi, cô đứng một mình ở đại sảnh. Phía sau một chiếc xe thương vụ đi tới, xuống xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đứng trong đám người liền trực tiếp choáng váng, thiếu chút nữa đã va vào cây cột bên cạnh, may mắn trợ lý của anh ta nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lại.
Người đàn ông trẻ tuổi này xáu hỗ vài giây, nhưng dù đã đi qua người Nghê Sơ Tuyết, anh ta vẫn quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn một lúc mới rời đi.
“Lý thiếu gia, vị tiểu thư kia rất đẹp đúng không?” Trợ lý bên cạnh anh ta hỏi.
“Không biết cô ấy có tham gia buổi tiệc tối nay không, tôi rất muốn làm quen với cô ấy.” Vị Lý thiếu gia này liền nói, ánh mắt ngập tràn khát vọng.
Anh ta nói với trợ lý: “Cậu ở lại đây, xem xem vị tiểu thư kia đi tầng nào, tôi nghĩ cơ hội làm quen với cô ấy.”
“Vâng!”
Vị trợ lý kia lập tức ở cạnh thang máy chờ đợi, chờ ông chủ của mình đi vào thang máy, trợ lý liền lấy điện thoại ra, làm như đang đợi ai đó.
Tiểu Trần mang túi của Nghê Sơ Tuyết đến, Nghê Sơ Tuyết cũng vô cùng xấu hỏ: “Làm phiền cô rồi.”
Tiểu Trần đưa cô đi đến phòng hội nghị ở lầu ba. Cửa thang máy mở ra, họ vừa tiến vào, vị trợ lý kia cũng lập tức đi theo, một bên cầm đi động, một bên lén nhìn Nghê Sơ Tuyết nghĩ thầm, ở đâu r một vưu vật tuyệt sắc như vậy, khó trách thiếu gia vừa thấy đã không nỡ rời mắt.
Tiểu Trần ở trong thang máy cũng không quên giúp Nghê Sơ Tuyết chỉnh lại váy một chút, thang máy mở ra, Nghê Sơ Tuyết đi ra, hai người đi về phía bữa tiệc.