Một lúc sau, mì ăn liền đã nấu xong, Bạch Hạ đặt một bát mì trước mặt anh, hai người ngồi vào bàn ăn, ăn mì gói.
Bạch Hạ vừa ăn vừa nhìn Hình Nhất Phàm cười, Hình Nhất Phàm vậy mà cũng không chán ghét, có lẽ vì mì ăn liền vẫn khá ngon, mặc dù nó được xếp vào loại đồ ăn vặt.
Ăn uống xong xuôi cũng đã mười một giờ.
Hình Nhất Phàm ngồi trên sô pha, bật Chương trình thể thao lên xem. Bạch Hạ dọn dẹp xong, cũng ngồi xuống bên cạnh anh xem cùng.
Bởi vì cô vẫn còn nhớ vết thương của anh, và vì anh bị thương, cô muốn ở bên cạnh anh lâu hơn chút nữa.
*Dịch sang đây một chút.” Hình Nhất Phàm đột nhiên trầm giọng nói.
Bạch Hạ đành phải dịch sang bên cạnh anh, gần như áp sát vào anh, lúc này, Hình Nhất Phàm tựa vào vai cô.
Bạch Hạ lập tức giật nảy mình, anh buồn ngủ sao? Có điều, cô thấy Hình Nhất Phàm vẫn đang mở to mắt xem trận đầu bóng, cô vẫn để mặc cho anh tựa vào như thế.
Nhưng qua một lúc sau, cô cảm thấy vai mình càng lúc càng nặng, cô vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy Hình Nhất Phàm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Có giường lại không đi ngủ, cứ phải dựa vào cô mới ngủ được sao? Bạch Hạ có chút cạn lời. Nể tình anh bị thương, cô để anh dựa một chút vậy.
Bạch Hạ vừa hay đang dựa vào một bên ghế sô pha nên có sức chống đỡ, sẽ không bị mệt quá.
Cô nhẹ nhàng cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên chuyển trận bóng đá trên tivi thành hoạt hình mà cô yêu thích nhất, chỉnh âm thanh nhỏ lại, rồi cứ như vậy ngồi xem.
Nhà của Hình Nhất Phàm được kiểm soát nhiệt độ nên dù bây giờ bên ngoài cửa sổ là đầu đông nhưng trong nhà vẫn rất âm áp, không lạnh chút nào.
Bạch Hạ lấy chiếc áo vest ở bên cạnh đắp lên cho anh, lúc này, Hình Nhất Phàm dịch người chỉnh lại tư thế ngủ của mình.
Đôi chân thon dài của đặt ở trên sô pha, còn đầu của anh thì gối trên chân Bạch Hạ. Bạch Hạ có chút buồn cười, anh không thể lên giường ngủ hay sao? Tuy nhiên, Bạch Hạ lại không biết, thực ra thì Hình Nhất Phàm lúc nãy vẫn chưa ngủ, anh chỉ đang thử phản ứng của cô, may mà người phụ nữ này không nhẫn tâm đẩy anh ra. Lúc anh thật sự gối lên đôi chân thon thả của cô, anh thật sự ngủ tiếp đi mắt.
Thấy Hình Nhất Phàm đã say giác, Bạch Hạ lấy một chiếc gối đến để anh gối đầu, cô nghiêng người nhắc cơ thể tê rần của mình đứng dậy, vào phòng anh lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, và tìm thấy một tắm thảm len để ngủ.
Ghế sofa của Hình Nhất Phàm rất rộng và thoải mái, Bạch Hạ ngủ ở một bên khác, cô tắt TV và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mà đêm nay, có một người không ngủ được, Diệp Giai Mị nằm trên giường trằn trọc, khó chìm vào giác ngủ được, bởi vì tối hôm nay bà ta đã nhìn thấy được năng lực của Bạch Hạ, trước tiên là dụ dỗ Tạ thiếu gia, sau đó có một vị phó tổng trẻ tuổi xuất hiện, hình như cô và vị phó tổng đó cũng có quen biết.
Vì Diệp Giai Mị không biết Hình Nhất Phàm chính là hàng xóm của cô, nên lúc này, trong lòng bà ta chỉ biết rằng Bạch Hạ đã kết bạn với những người giàu có.
Điều này có nghĩa là nếu Bạch Hạ tìm được một người chồng có hậu thuẫn tốt thì cuộc sống sau này của bà ta sẽ không dễ dàng đâu.
Nói không chừng Bạch Hạ sẽ làm gì đấy để báo thù cho mẹ. Mà hai đứa con trai con gái của bà ta đều còn nhỏ như vậy, bà ta không thể để bọn chúng chịu tủi được.
Nhưng bây giờ Bạch Hạ rõ ràng đã âm thầm âm mưu trả thù bà ta rồi.
Không được, bà ta không được để Bạch Hạ gả được mồi tốt, ngay cả người có gia thể như Tạ Đức cũng không được, cô ta phải gả cho một người bình thường, ngoan ngoãn sống cuộc sóng bình thường của mình mới được.
Mấy ngày nữa Diệp Giai Mị phải tìm hiểu xem có loại thiếu gia nhà giàu nào đang vây quanh Bạch Hạ, bà ta nhất định phải thay cô đuổi từng người một đi.
Sáng sớm.
Bạch Hạ đang say giấc, cảm giác hơi lạnh, trên người đột nhiên được đắp thêm một chiếc chăn bông ấm áp. Đang mơ màng ngủ, cô chợt nghĩ đến gì đó, lập tức mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú đang áp sát của Hình Nhất Phàm, cô lập tức bị doạ ngồi bật dậy.
“Anh tỉnh rồi à?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, bởi vì cô vừa mới ngủ dậy, chắc chắn là rất khó coi.
“Ừm, cô ngủ thêm một lát đi!” Hình Nhất Phàm nói, anh không nhớ lúc sau sao mình lại ngủ quên đi mắt, chắc chắn là anh đã ngủ trên người cô một lúc.
Khóe mắt Bạch Hạ vẫn có chút đỏ, xem ra còn chưa ngủ đủ, cô gật đầu nói: “Được! Còn anh thì sao?”
“Tôi gọi bữa sáng rồi, chắc nửa tiếng nửa sẽ giao đến.”