Trưởng bồi hai bên cùng nhau dùng bữa.
Trên bàn ăn, Y Cảnh Long không thể không tính toán cho tương lai của con gái mình, ông chủ động nói: “Anh Lam, tôi quyết định hai ngày nữa tôi sẽ nhận Sơ Niệm về nhà họ Y và đổi tên cho con bé trở về tên lúc nhỏ, mọi chuyện sẽ được công khai ra ngoài.”
Ba mẹ Lam cũng vô cùng đồng ý.
“Được, cứ làm như vậy đi! Chúng tôi cũng hy vọng Sơ: Niệm có thể trở lại nhà họ Y, sau đó đợi có thời điểm thích hợp thì lại gả sang đây.” Bà Lam lúc này cười đến cong cả mắt.
Sắp xếp như thế này thật sự rất tốt, Sơ Niệm gả về đây lại trở thành con gái của bà rồi! Lam Sơ Niệm xấu hổ mím mím môi, trong khi Lam Thiên Hạo lại vô cùng sảng khoái nghe theo ý kiến của trưởng bối.
“Mặc kệ người ngoài bàn tán chuyện này thế nào, chúng tôi cũng không muốn quan tâm, miễn sao các con vui là được.” Ba Lam nói.
“Đúng vậy, còn điều gì quan trọng hơn là hạnh phúc của các con chứ?” Bà Lan đồng ý.
Trên sân golf, hai dáng người cao gầy đang chơi golf, kỹ năng của họ vô cùng tốt.
Mà bên cạnh họ, còn có một chàng trai đẹp trai cao gần một mét bảy cũng đang quơ gậy đánh golf.
Hình Nhất Phàm nhìn đứa cháu trai ở bên cạnh, không nhịn được liền gio ngón cái lên nói: “Dĩ Hi, đánh không tệ!”
“Không đánh tốt bằng chú!” Hình Dĩ Hi giương mày kiếm lên. Cậu ấy đã từ cậu bé năm đó trở thành một chàng thiếu niên cao gầy, đường nét khuôn mặt rất đẹp trai, có năm phần nhìn giống ba cậu ấy, cậu ấy có một đôi mắt đẹp, nhờ có gen tuyệt vời của mẹ cậu ấy.
Hình Nhất Phàm ngắm nhìn cậu cháu trai mười bốn tuổi của mình, ánh mắt vẫn như cũ có sự chiều chuộng của một vị trưởng bối.
Lam Thiên Thần đi đến ghế sofa phía sau ngồi xuống, mở.
nắp một chai ước và uống cạn, đánh hai giờ đồng hò rồi, anh cũng đã mệt.
“Lát nữa đi ăn cơm đi!”
“Được!” Hình Nhất Phàm trả lời, vỗ võ cậu thiếu niên bên cạnh: “Dĩ Hi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Dạ!” Hình Dĩ Hi cứ vậy theo đuôi chú mình.
Khi cả ba người bước ra khỏi sân golf thì tình cờ gặp một vài cô gái cũng đến đây chơi, nhóm các cô gái nhìn thấy từ phía xa có hai người đàn ông và một cậu thiếu niên đang đi tới thì đôi mắt như phát sáng, đều âm thầm “ð” lên một tiếng. Nhan sắc này, tuyệt!
Một trong những cô gái rất bạo dạn chạy đến, cô ấy chặn Hình Nhất Phàm lại, bởi vì mẫu đàn ông lạnh lùng như Hình Nhất Phàm là gu của cô ấy.
“Soái ca, có thể để lại phương thức liên lạc không? Nếu anh có hứng thú thì chúng ta có thể kết bạn!”
Hình Nhất Phàm nhíu mày: “Không có hứng thú.” . truyện tiên hiệp hay
Cô gái đó ngượng ngùng bước sang một bên nhường đường, Hình Nhất Phàm đi đến chiếc xe việt dã của mình, mở cửa ra. cả ba người lên xe.
Hình Dĩ Hi bây giờ là một cái đuôi nhỏ của Hình Nhất Phàm, vì cho dù Hình Nhất Phàm đi đâu thì cậu cũng bị mẹ kêu đi theo.
Giống như khi còn bé, cậu rất thích đi theo người chú cách nhau mười tuổi này.
“Nhất Phàm, mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải trở về viết luận văn tốt nghiệp rồi, cậu chắc là đã nắm chắc bằng kép rồi đi!” Lam Thiên Thần nói.
“Thế còn cậu, có nắm chắc chưa?” Hình Nhất Phàm nhướng mày và hỏi.
“Đương nhiên.” Lam Thiên Thần tự tin.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm cũng lộ vẻ thoải mái: “Được, vậy thì đến lúc đó chúng lại cùng nhau về nước!”
“ừm”
Chớp mắt, ngày hôm sau đã đến, sáng sớm Trang Noãn Noãn cũng đã chuẩn bị xong, chiều nay cô sẽ đến tham gia phiên tòa.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng sẵn sàng đến đây để đến góp vui, bọn họ không hề có chút sợ hãi nào Lâm Thiến cũng bí mật gọi điện cho Chu Đào để hỏi chuyện này, Chu Đào ở bên đó đã được Kiều Mộ Trạch ra lệnh không được tiết lộ bất cứ thông tin gì, anh muốn bắt hai người phụ nữ này phải trả giá xứng đáng.
Trang Noãn Noãn cũng gọi điện cho Lam Sơ Niệm, Lam Sơ Niệm cũng chỉ mới biết chuyện này, cô cũng đồng ý đến xem.