Đạo diễn búng tay, hàng mi dài mảnh của Trang Noãn Noãn từ từ mở ra, dưới ánh nắng chiều, đôi mắt của cô như lấp lánh ánh sao, sáng lên đầy mê người.
Cô đáng yêu ngửi ngửi một chút, dường như ngửi được một mùi hương vô cùng hấp dẫn cô.
Thân hình cô uyễn chuyển đứng dậy, cánh tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng hắt lên một ít nước. Ngay sau đó, cảnh quay tiếp theo của cô phải treo người trên không trung, cô cũng đã khoác lên mình bộ lễ phục dài màu trắng sữa mượt mà, sau vài động tác nhảy múa, Trang Noãn Noãn cuối cùng cũng đã hoàn thành hiệu quả mà đạo diễn mong muốn.
Chỉ có điều, lúc này, vòng eo của cô đã ửng đỏ cả một mảng bởi vì dây treo thắt vào eo quá chặt.
“Cắt! Rất hoàn hảo, Noãn Noãn, tôi cảm thấy với diễn xuất của cô, cô có thể tiến quân vào ngành diễn xuất ấy chứ, quá tuyệt vời.” Đạo diễn hét lời khen ngợi.
Mà Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đứng ở bên cạnh, đã ghen tị hơn một giờ đồng hồ, nhưng không còn cách nào cũng chỉ có thể buồn bực đợi cô quay xong.
Lam Sơ Niệm là người đầu tiên nhận thấy Trang Noãn Noãn bị đau eo, cô lập tức đưa một cốc nước qua: “Noãn Noãn, sao vậy?”
Trang Noãn Noãn không muốn mọi người lo lắng cho mình, cô lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là mình không quen với việc bị treo như vậy cho lắm.”
“Không phải là nó buộc chặt quá khiến cậu bị thương rồi chứ?”
Lam Sơ Niệm quan tâm hỏi.
“Chắc là không đâu.” Trang Noãn Noãn mỉm cười, nhưng vùng da quanh eo của cô lại nhói lên từng cơn đau thấu tận dưới lớp da. Lúc này cô không định để ý đến vết thương, cô không muốn ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
“Nào, các cô gái đến, tiếp theo đây chúng ta sẽ quay nhóm nha.” Đạo diễn vỗ võ lòng bàn tay.
Lúc này, Dạ Tịch Nghiên đang đứng trước một tắm phông màu xanh lá, ekip đã dựng lên ánh nắng nhân tạo chiếu sang. Cô cầm trên tay những viên sôcôla của nhãn hiệu, duyên dáng đi về phía ba người bạn tốt đang đứng dưới một chiếc ô che nắng. Óng kính chuyển đồi, quay đến ba cô gái không có chút năng lượng, chán chường nhìn nhau.
Đột nhiên, mắt họ sáng lên, bọn họ nhìn thấy sô cô la được mang đến thì lập tức phấn chắn tinh thần, vui mừng đứng đậy đầy mong đợi.
Tuy nhiên, trong cảnh này, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền bị NG đến mấy lần, vì các cô ta không thể hiện ra được một nụ cười chân thành, nụ cười của bọn họ có chút gượng gạo khiến đạo diễn rất không hài lòng.
Cuối cùng, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đều bị đạo diễn mắng đến đỏ mặt, các cô hít thở thật sâu, tìm lại cảm xúc và hoàn thành phần quay hậu kỳ.
Lam Sơ Niệm là người đáng yêu nhất trong ống kính, giống như một nàng công chúa xinh đẹp. Nếu Trang Noãn Noãn là nữ chính một, vậy thì cô chính là nữ chính 2. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơi thở ngọt ngào của cô nàng đã hấp dẫn được mọi người.
Không ngờ bọn họ lại quay phim thuận lợi như vậy, trong một buổi chiều đã hoàn thành xong cả rồi, tiếp theo đây chỉ cần hậu kỳ edit lại là được.
Khi Trang Noãn Noãn đi thay quần áo, trong phòng thay đồ, cô nghiêng người nhìn eo và lưng của mình ở trong gương. Bởi vì dây treo buộc quá chặt, để lại vài vết thắt đỏ tím, thậm chí có vài vết còn thương nặng vào sâu lớp da.
Trang Noãn Noãn nghĩ, tối về mua thuốc bôi vậy!
Khi họ đi ra, Chu Đào sai người đưa họ về nhà riêng, để họ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Trước cửa hiệu thuốc, Trang Noãn Noãn bảo tài xế đi vào, mua giúp cô một ít thuốc bôi ngoài da để mang về nhà.
Lam Sơ Niệm lại trở về dinh thự nhà họ Lam, không có Lam Thiên Hạo ở nhà, cô luôn cảm thấy có chút không quen. Lúc anh ở đây, cô cũng không nhớ anh nhiều, nhưng một khi anh không có ở nhà, Lam Sơ Niệm phát hiện ra rằng cô cảm thấy trong lòng bỗng trồng rỗng.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đã hẹn nhau đi du lịch nước ngoài để thư giãn, các cô ta đã tự tạo một đoàn du lịch nhỏ.
Trang Noãn Noãn trở về biệt thự của Kiều Mộ Trạch. Đã bảy giờ tối rồi, nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cô biết anh đang ở nhà.
Không hiểu sao, sau khi làm việc cả ngày dài, cô mệt đến nỗi không muốn nói chuyện nữa, thế nhưng chỉ cần thấy ánh đèn của căn biệt thự này, trái tim mệt mỏi của cô dường như được bao trùm bởi một luồng ấm áp.
Cô bước vào phòng khách, Kiều Mộ Trạch đang ngồi trên ghế sofa, máy tính xách tay được đặt trên đùi anh, những ngón tay mảnh khảnh đang gõ chữ.
“Về rồi đấy à?” Kiều Mộ Trạch nhướng mắt, như thể anh không mắy ngạc nhiên khi cô về muộn như vậy.
Bởi vì anh đã gọi cho Chu Đào và biết rằng vì hôm nay có buổi quay quảng cáo cô sẽ về muộn: “Ừm, hôm nay anh không đến công ty à?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.
“Ở nhà làm việc.” Kiều Mộ Trạch nói xong thì đóng máy tính, đứng dậy hỏi: “Em ăn cơm tối chưa?”