Lam Nhất Niệm vừa nghe xong đã lắc đầu: “Em không đi.”
Cô không thích những cảnh như thế, mấy chuyện xã giao cho có lệ không phải sở trường của cô, cô sẽ tỏ ra rất ngượng ngùng và nhàm chán.
Lam Thiên Hạo không ép cô, anh để cô một mình ăn uống vui chơi trong bữa tiệc, anh đi trò chuyện với những người bạn kinh doanh mà anh thấy thú vị.
Khi Lam Sơ Niệm ở một mình, có một người đàn ông rất lịch lãm, đẹp trai đến gần cô, anh ta cao 1m85, mặc vest phẳng phiu và mái tóc vàng dày của anh ta, phù hợp với một nét độc đáo của phương Tây, anh ta là một chàng trai người Tây rất đẹp trai và quyến rũ.
“Hi, chào tiểu thư, có thể làm quen một chút được không?” Anh ta hỏi bằng câu tiếng Trung không lưu loát.
Lam Sơ Niệm quay lại, có phần không chắc chắn cười hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”
Người đàn ông không khỏi nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng, tôi đang nói chuyện với cô.”
Khi nói chuyện, anh ta tự giới thiệu bằng tiếng Anh, Lam Sơ Niệm có vốn tiếng Anh tốt nên đã giao tiếp với anh ta bằng tiếng Anh.
Anh chàng Tây đẹp trai trước mặt chính là Jerry, một trong những nhà thiết kế tham gia lần này, Lam Sơ Niệm nghe tin anh cũng tham gia thiết kế khách sạn này, cô lập tức kinh ngạc và thán phục.
“Wow! Anh thật giỏi quá!”
Jerry hơi bến lẽn cười: “Tôi rất thích thiết kế kiến trúc và tôi rất vinh dự được tham gia thiết kế này.”
Sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Lam Sơ Niệm vẫn còn rất rõ ràng, tiếp tục trò chuyện với.Jerry.
Lâm Thiến muốn kéo Lam Sơ Niệm đến nói chuyện với Lam Thiên Hạo, nhưng khi cô ta quay lại, thấy Lam Sơ Niệm đang nói chuyện với một người đàn ông, cô ta không có hứng thú với những anh chàng đẹp trai khác ở đây, chỉ muốn đến gần Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Hạo đang nói chuyện, cầm ly rượu trên tay, vừa nhâm nhỉ rượu vừa đưa mắt tìm kiếm Lam Sơ Niệm.
Có điều, khi mắt anh dán chặt vào một khuôn mặt đang cười, đôi mắt to long lanh của cô đang mỉm cười nhìn một người đàn ông phương Tây, suýt chút nữa làm anh sặc một ngụm rượu.
Anh vội nuốt một ngụm rượu vang, đôi mắt híp lại nguy hiểm, cô nhóc này đang làm gì vậy? Nói chuyện sôi nỗi như vậy với một người đàn ông?
Lúc này, Lam Sơ Niệm không chỉ cười, mà còn nói chuyện rất nhiệt tình với anh ta, trong mắt cô, Lam Thiên Hạo có thể nhìn ra được rằng cô có một sự ngưỡng mộ đối với người đàn ông này.
Trong lòng Lam Thiên Hạo có chút không vui, thậm chí còn có cảm giác tức giận giống như đồ của mình bị người khác giật mắt, anh bình tĩnh, một tay đút túi, đi về phía cặp đôi đang trò chuyện vui vẻ.
Lam Sơ Niệm nhận thấy có người đang đi về phía mình, cô đảo mắt, nhìn thấy vẻ mặt anh cả khó coi.
Cô không khỏi giật mình, sao mặt mũi tối sầằm như vậy? Ai đã đắc tội với anh rồi?
“Sơ Niệm, anh có chuyện muốn tìm em.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói, anh đưa tay tay muốn kéo cô ra xa khỏi người đàn ông ngoại quốc đẹp trai.
Lam Sơ Niệm không quên chào hỏi một cách lịch sự: “Jerry, nói chuyện sau nhé.”
“Được, Sơ Niệm.” Jerry mới tập phát âm tên cô, lúc này khi nói ra, còn có một chút tình cảm.
Lam Sơ Niệm đột nhiên cảm thấy có sức siết chặt cỗ tay cô, khiến cổ tay cô hơi đau.
“Anh làm em đau rồi.” Lam Sơ Niệm phản đối ngay lập tức.
Lam Thiên Hạo kéo cô đến một góc ít người, ánh mắt đầy vẻ chát vấn: “Người đàn ông đó là ai? Em thích cậu ta sao?”
Lam Sơ Niệm khẽ chớp mắt, bị câu hỏi đột ngột của anh trai làm cho sững sờ, cô chớp chớp mắt: “Anh nghĩ đi đâu vậy?
Anh ấy tên là Jerry, một trong những người thiết kế khách sạn này, em chỉ muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Trông hai người nói chuyện rất vui vẻ mà.” Trong giọng điệu của Lam Thiên Hạo ân chứa sự ghen ty.
“Anh ấy rất hài hước và vui tính. Chúng em chỉ đang nói chuyện phiếm thôi.” Lam Sơ Niệm cảm thấy đây chỉ là một kiểu giao tiếp bình thường!
Lam Thiên Hạo không nghĩ vậy, trong mắt anh, chỉ cần Lam Sơ Niệm nhìn chằm chằm một người đàn ông và mỉm cười vài lần, anh sẽ nghĩ liệu có phải cô có thích người đàn ông đó hay không.
“Không được nói chuyện nữa, ba mẹ từng nói về vấn đề em không được phép lấy chồng xa.” Lam Thiên Hạo thấp giọng ra lệnh.
Lam Sơ Niệm bật cười: “Anh à, anh nghĩ gì vậy? Em nói là muốn lấy chồng xa bao giờ?”