Kỷ An Tâm không giận, đồng thời, còn có chút cảm giác ngọt ngào. Bởi vì quan tâm nên mới tới kiểm tra.
“Không giận, anh đến cũng tốt, vừa hay em không tin được cớ để đi đây.” Kỷ An Tâm nói xong, đỡ trán nói: “Vừa rồi uống hai chén, có hơi say rôi.”
“Không uống được thì từ chối thôi.” Hoắäc Kỳ Ngang thấp giọng trách một câu, đưa tay ôm chặt thêm máy phần.
“Em uống được mà. Có điều tối nay vui nên uống nhiều hơn chút.” Kỷ An Tâm ngẳng đầu, nhìn anh mà cười say mê: “Còn anh nữa mà.”
“Vậy lỡ đâu hôm nay anh không tới thì sao? Em định để ai đưa về?” Hoắc Kỳ Ngang lại ghen tuông rồi.
“Tiểu Nguyệt còn ở đây mà.” Kỷ An Tâm cười, lúc này mới cầm điện thoại gọi cho Hướng Nguyệt bảo cô ấy về nhà trước.
Hướng Nguyệt nghe máy nói: “Kỷ tổng, em biết phó tổng thống tới đón chị, chị vui vẻ hạnh phúc nha.”
Kỷ An Tâm vô cùng hưởng thụ, Hoắc Kỳ Ngang mở cửa xe, kéo cô vào, anh thì lên xe từ một phía khác.
Tửu lượng của Kỷ An Tâm cũng không tới mức say ngất người, cô rất hiểu tửu lượng của mình: “Đi đón Hiểu Hiểu đi.” Kỷ An Tâm nói: “Em nghỉ một lát.”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngồi xuống cạnh cô, đặt đầu cô lên bả vai của anh: “Lần nay có thể từ chối uống mấy cái kiểu rượu này.
“Ừ, nghe lời anh.” Kỷ An Tâm ngoan ngoãn đồng ý, hôm nay cô ra mặt, sau này cô không tham gia tiệc cũng sẽ nỗi danh trong giới rồi.
Hoặc Kỳ Ngang cũng không đành trách cô nữa, đây là trách nghiệm công việc của cô, anh chỉ là xót cho cô thôi.
Anh cúi người hôn lên trán cô một lát, Kỷ An Tâm khong khỏi cong môi lên một lát.
Lúc đến nhà họ Hoắc, Kỷ Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ ngồi giữa họ, tinh thần đứa nhỏ này còn tốt lắm.
Cô bé lấy một phần quà ra từ trong túi, là sách giáo khoa môn vẽ, cô bé vẽ một nhà ba người, còn vẽ một trái tim nhỏ để Kỷ An Tâm dán lên tường.
Kỷ An Tâm nhìn bức vẽ của con gái, vẽ rất non nớt đáng yêu thế nhưng cũng tràn ngập tình cảm.
Viền mắt cô hơi ướt, cô rất cố chấp, cô nên sớm về nước để làm rõ hiểu lầm năm đó. Như vậy con gái và anh có thể sớm ngày gặp mặt rồi.
Có điều bây giờ hình như vẫn chưa muộn, giống như ông trời chọn thời điểm thích hợp nhất để cô quay lại bên anh.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn bức tranh này, trong lòng cũng thấy cảm động. Anh đưa tay ra, yên lặng ôm hai mẹ con vào lòng.
Con bé cũng cảm giác được yêu thương tràn đầy, đưa tay nhỏ ra kéo tay họ: “Sau này, con sẽ vẽ thêm daddy và mami.”
Về tới nhà, Kỳ An Tâm hơi say, Hoắc Kỳ Ngang liền để cô nghỉ ngơi, còn anh giúp con chuẩn bị đi ngủ, tắm rửa, gội đầu, sấy tóc rồi dỗ con lên giường.
“Daddy, daddy có thể kể chuyện cho con không?” Cô bé mang gương mặt cầu xin: “Xin daddy mà.”
Hoắc Kỳ Ngang sao có thể từ chối lời cầu xin mềm mại như vậy của con gái, lập tức ngồi bên giường để con gái dựa vào khuỷu tay của mình, cầm sách đọc truyện cho cô bé nghe.
Kỷ An Tâm thì ngồi thiếp đi trên ghế sofs, Hoắc Kỳ Ngang còn đang kể thì con bé đã chớp chớp đôi mắt to rồi.
“Được rồi, Hiểu Hiểu ngủ thôi, daddy đi tắm.” Hoắc Kỳ Ngang nhẹ giọng dỗ con.
Con bé gật đầu, dụi mắt rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Hoắc Kỳ Ngang ngồi trên giường, chờ con ngủ rồi anh mới xuống lầu.
Lúc xuống dưới thấy cô gái trên ghế sofa, anh không khỏi cười bất đắc dĩ. Thật là hầu đứa nhỏ lại phải hầu sang người lớn rồi.
Có điều trong lòng anh không hề thấy tức giận, ngược lại anh thấy vô cùng hạnh phúc, cuộc sống như vậy, đời này chẳng có gì đáng tiếc.
Anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm hơi cảm nhận được, cô mở đôi mắt mê man, có hơi tự trách bản thân vì ngủ thiếp đi mắt.
“Máy giò rồi? Hiểu Hiểu ngủ rồi à?” Kỷ An Tâm muốn ngồi dậy, Hoắc Kỳ Ngang đỡ cô một lát: “Ngủ rồi.”
Kỷ An Tâm mím môi nở nụ cười: “Có anh ở đây tết thật.”
Bởi vì có anh ở đây nên cô có thể an tâm giao con gái cho anh.
Hoắc Kỳ Ngang đỡ trán của cô, nhìn đôi mắt mê ly của cô. Nói thật đêm nay chiếc váy dạ tiệc của cô rất kín đáo thế nhưng trong sự kín đáo vẫn ẩn chứa sự gợi cảm thầm kín.
Hoắc Kỳ Ngang cúi người, hôn một cái lên trán của cô, đưa tay ôm ngang người cô lên.