Kỷ An Tâm đang bận, thời gian trôi qua lúc nào không biết, cô cầm điện thoại lên xem, đã bốn giờ rưỡi, Hoắc Kỳ Ngang còn chưa kịp gọi, cô xuống lầu chờ.
Kỷ An Tâm đứng ở cửa, có ba chiếc ô tô màu đen chạy đến, chiếc ở giữa dừng trước mặt cô, vệ sĩ xuống xe mở cửa xe.
Kỷ An Tâm cảm ơn một tiếng rồi ngồi vào, nhìn người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề bên cạnh, tim cô đập rộn lên.
Cô đột nhiên có chút tò mò, 5 năm qua, anh thật sự chưa từng yêu người phụ nữ nào sao? Bởi vì vẻ ngoài của mình, anh chắc chắn có thể thu hút được những người con gái xuất sắc chủ động với mình.
“Nhìn gì thế?” Hoáắc Kỳ Ngang bị ánh mắt của cô làm tò mò.
“Em đang nghĩ, trong 5 năm qua, anh đã từng gặp người phụ nữ nào khiến trái tim anh loạn nhịp.” Kỷ An Tâm đang nghĩ thì hỏi thẳng luôn anh cái đó.
Hoắc Kỳ Ngang trong mắt ánh lên vẻ chắc chắn: “Không có, ngoại trừ em.”
Có một chút ngọt ngào đang nhảy nhót trong tim Kỷ An Tâm, cô tin lời anh.
“Em có gì tốt mà sao anh cứ mãi nghĩ về em? Anh hoàn toàn có thể tìm kiếm một người phụ nữ hoàn hảo hơn.” Kỷ An Tâm đột nhiên tự hạ thấp mình. . Tiên Hiệp Hay
Hoắc Kỳ Ngang lo lắng nắm tay cô: “Trong mắt anh, em đã là người hoàn hảo rồi. Trong lòng anh không ai có thể thay thế được em.”
“Không, một người con gái khác đã thay thế.”
tức nhướng mày nhìn sang.
Kỷ An Tâm lập Hoắc Kỳ Ngang giật mình, vẻ căng thẳng lại tăng lên, chẳng lẽ cô lại ghen với ai rồi?
“Anh đảm bảo là không có người phụ nữ nào như vậy.” Hoắc Kỳ Ngang suýt chút nữa đã thê.
Trong mắt Kỷ An Tâm ánh lên nét cười: “Anh nghĩ lại đi.”
Hoắc Kỳ Ngang rất nghiêm túc trong chuyện này, sao có thể nghĩ rằng cô đang nói đùa chứ?
“Thật sự không có.” Hoắc Kỳ Ngang không cần nghĩ ngợi, anh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Kỷ An Tâm không còn cách nào khác đành phải nói câu trả lời: “Có chứ! Tại sao lại không! Con gái của chúng ta đấy không phải sao? Con bé đã thành công thay thế vị trí của em trong trái tim anh.”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức thở phào nhẹ nhõm, bị cô chọc cho bật cười thích thú: “Em còn ghen với cả Hiểu Hiểu cơ đấy!”
Kỷ An Tâm cũng cười, nụ cười rạng rỡ mê người: “Không phải ghen tị, em chỉ muốn nói, trong lòng anh từ nay về sau đã có hai người quan trọng nhát.”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Tới cổng trường, Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang xuống xe, Kỷ An Tâm hỏi: “Có ai đến đón Tiểu Huy chưa?”
“Trợ lý của chị anh sẽ đến đón thằng bé. Bây giờ chị ấy đã chuyển ra ngoài. Anh vốn muốn Tiểu Huy sống cùng chúng ta, nhưng chị anh cũng ở một mình. Nếu không có con đi cùng, chị ấy sẽ rất cô đơn.” Hoắc Kỳ Ngang cũng lo lắng cho vấn đề hôn nhân của chị gái.
“Vâng! Khi nào có thời gian, đón Tiểu Huy về nhà chơi! Hiểu Hiểu rất thích chơi với thằng bé.”
“Được.” Hoặc Kỳ Ngang nói xong năm tay cô đi vào.
Trên đường cũng có người tới chào hỏi Hoắc Kỳ Ngang, những người mẹ ở đó đều nhìn Kỷ An Tâm mà hâm mộ, không ngờ cô và phó tổng thống Hoác lại có duyên phận như vậy.
Trong lớp học, Kỷ Hiểu Hiểu đang chơi đồ chơi trên bàn, giáo viên nhìn thấy Kỷ An Tâm đi cùng với phó Tổng thống, cô mỉm cười, gọi tên Kỷ Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, em xem ai tới này?”
Ánh mắt Kỷ Hiểu Hiểu lướt qua ngay lập tức, sau đó cô vui mừng nhắc cặp sách lên: “Daddy, Mami, hai người đến rồi.”
Cô giáo lập tức kinh ngạc nhìn Hoắc Kỳ Ngang, sau đó hỏi anh: “Ngài phó tổng thống, ngài là ba của Hiểu Hiểu sao?”
“Đúng, là tôi.” Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười.
Lúc này cô giáo mới thực sự kinh ngạc, không ngờ là Kỷ Hiểu Hiểu có một người mẹ xinh đẹp xuất sắc, còn ba thì lại là phó tổng thống, khó trách bọn họ có chút giống nhaul Hoắc Kỳ Ngang đưa tay ra đón con gái, đi đến lớp học của cháu trai, Tiểu Huy đã được đón đi, họ quay trở lại xe.
Cô bé ngồi trong lòng ba mình, rất hạnh phúc.
*Daddy, mami sau này hai người có thể cùng nhau tới đón con mỗi ngày được không?” Cô bé hỏi với vẻ mong đợi.
“Tất nhiên là được rồi.” Hoắc Kỳ Ngang cười nói.