Bao nhiêu năm nay, cháu không thể làm tròn trách nhiệm của người ba, cháu rất có lỗi. Từ nay, cháu sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc An Tâm và con gái.”
“Vốn dĩ tôi không định tha thứ cho gia đình cậu, nhưng bây giờ An Tâm đã lựa chọn tha thứ cho cậu, tôi không thể nói gì được nữa.” Mẹ Kỷ nói.
“Chúng tôi chỉ hy vọng rằng khi Hiểu Hiểu về bên nhà cậu, có thể nhận được sự chăm sóc và giáo dục tốt nhất, chúng tôi cũng mong rằng cậu sẽ không làm tổn thương An Tâm nữa.”
Ba Kỷ cũng lên tiếng.
Sự tự trách trong nội tâm Hoắc Kỳ Ngang không thể diễn đạt bằng lời được, anh thực sự xấu hỗ với gia đình họ và con của mình.
Trên đường về nhà, cô bé đi cùng xe với Hoắc Kỳ Ngang, tới đoạn đường rẽ, ba mẹ Kỷ nói vệ sĩ đưa họ về quê, họ muốn nghỉ ngơi một thời gian.
– Còn cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu thì theo Hoắc Kỳ Ngang về biệt thự, cô bé nhớ mẹ rồi.
Vừa bước xuống xe, cô bé đã chạy vào sảnh, hét lên: “Mami, Mami…”
Cô bé chạy vào sảnh, nhìn thấy Kỷ An Tâm, thế nhưng cô bé cũng nhìn thấy chân của Kỷ An Tâm bị bó bột trước, cô bélập tức trợn to mắt trong vài giây: “Mami, mẹ bị thương rồi.”
Kỷ An Tâm mỉm cười mở rộng vòng tay, cô bé nhanh chóng chạy vào trong vòng tay cô, đôi mắt to đỏ ửng: “Mami, sao mẹ lại bị thương rồi.”
“Mẹ không sao! Mẹ chỉ vô tình bị ngã và gãy chân, sẽ sớm khỏi thôi.”
“Mami đi lại phải cần thận kẻo ngã nữa.” Cô bé lập tức lên tiếng khuyên can.
“Được rồi! Mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ quan sát đường cẩn thận, sẽ không bao giờ bị ngã nữa.”
Khi Hoắc Kỳ Ngang từ ngoài bước vào với một món đồ chơi trên tay, cô bé ngay lập tức vui mừng và nói với Kỷ An Tâm: “Mami, đây là daddy, là daddy của con!”
Kỷ An Tâm nhìn vẻ mặt tự hào của con gái, cô vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Phải, đó là daddy của con, từ nay về sau, daddy sẽ bảo vệ con, chăm sóc con, và con sẽ sống với daddy.”
“Vâng! Con với daddy và mami ăn cùng nhau, chơi cùng nhau và ngủ cùng nhau!” Cô bé đang đếm bằng những ngón tay bụ bẫm của mình.
Kỷ An Tâm nghe con gái nói, mặt hơi nóng lên, như vậy không phải chính là nếp sống thường ngày của một gia đình ba người sao?
“Được!” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng đáp lại, mỉm cười ngồi bên cạnh Kỷ An Tâm, dang tay ôm hai mẹ con vào lòng: “Sau này, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi yêu thương nhau.”
Cô bé đã mở rộng vòng tay nhỏ bé của mình, ôm chặt ba và mẹ hết sức có thể, cười tít mắt, vô cùng hạnh phúc.
“Bữa trưa tính sao đây?” Kỷ An Tâm hỏi người đàn ông đứng sau.
“Anh xuống bếp.” Hoắc Kỳ Ngang chủ động nói.
“Được đấy! Em đã nhờ Lý Thụy mua rất nhiều rau củ. Anh bắt đầu làm bữa trưa đi! Hiểu Hiểu và em đều đói rồi.” Kỷ An Tâm cũng thích cảm giác được anh chăm sóc.
Hoắc Kỳ Ngang cười hôn lên má cô một cái, cô bé lập tức đưa má qua: “Con cũng muốn hôn.”
Hoắc Kỳ Ngang lại cúi xuống hôn lên má nhỏ của cô bé, cô bé cũng hôn lại, cô bé lại nhón chân hôn lên má của Kỷ An Tâm.
“Mani, đến lượt con.” Cô bé cười nói.
Kỷ An Tâm cúi xuống hôn nhẹ vào má cô bé, cô tưởng như thế là kết thúc. Nhưng cô bé lại nói: “Mami còn chưa hôn daddy!”
Hoắc Kỳ Ngang chỉ đợi lời này của con gái, đưa má mình tới trước mặt Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm không chủ động hôn anh, nhưng trước mặt con gái anh, cô phải làm điều đó, đôi môi đỏ đặt một nụ hôn lên má anh.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức nở nụ cười mãn nguyện: “Được rồi, đợi chút, anh sẽ làm bữa trưa cho hai mẹ con.” . Ngôn Tình Sắc
Kỷ An Tâm ôm lấy con gái, trong lòng mãn nguyện. nhỏ Cô bé cúi xuống nhìn vào chân cô: “Mami có đau không?”
“Không đau nữa.” Kỷ An Tâm cười, lắc đầu.
“Mami mau khoẻ nhé.”
“Đồng ý! Mẹ đang cố gắng.” Kỷ An Tâm xoa đầu cô con gái nhỏ, nhìn vẻ mặt cau có của cô bé, trông giống hệt người đàn ông này.