Hoáắc Kỳ Ngang khăng khăng đưa nó đến bên miệng cô, Kỷ An Tâm né một lúc vẫn không né được, đành phải mở miệng ăn.
Hoắc Kỳ Ngang lúc này mới cười hài lòng. Kiểu đút đồ ăn cho nhau như thế này, khi hai người còn yêu nhau trước đây, rất hay làm. Chính vì vậy, bây giờ Hoắc Kỳ Ngang muốn hâm nóng lại mối quan hệ này, làm nó trở lại như cũ.
Sau bữa tối, Kỷ An Tâm lại chỉ có thể nằm dài trên giường. Cô thực sự rất buồn chán, không khỏi cầm điện thoại di động lên đọc tin tức. Cô lại vô tình nhìn thấy trò chơi mà con gái cô tải về trong điện thoại nên tuỳ tay ân mở.
Âm thanh hoạt hình của trò chơi vang lên, Kỷ An Tâm vội vàng tắt đi.
Hoắc Kỳ Ngang đã kịp nghe thấy rồi, cũng không nhịn được cười híp mắt nhìn sang: “Em chơi trò chơi của Hiểu Hiểu à?”
“Ừ! Không được sao? “Kỷ An Tâm có chút chột dạ hỏi ngược lại anh.
“Đương nhiên có thể.” Hoắc Kỳ Ngang nói, trong mắt anh hiện rõ ý cười.
“Anh cười cái gì mà cười!”
“Anh không có cười.”
Hoắc Kỳ Ngang vội vàng nén lại, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ một nữ phó tổng lạnh lùng Kỷ An Tâm, lại ghép với dáng vẻ bây giờ của cô, tóc xoả dài, mặc đồ bệnh nhân, chân treo lủng lằng, chơi trò chơi của con nít.
Tự nhiên anh lại cảm thấy đáng yêu chết được.
Kỷ An Tâm đang chơi trò chơi, Hoắc Kỳ Ngang đang làm việc của anh, bầu không khí trong phòng bệnh rất tốt.
Có thể nói là rất yên bình.
Bọn họ ở cùng nhau thoải mái lại yên tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy nhau đã cảm thấy hài lòng.
Kỷ An Tâm chơi được một lúc lâu, Hoắc Kỳ Ngang đứng dậy rót cho cô một cốc nước, Kỷ An Tâm khát nước rồi.
Cô uống được một nửa rồi đưa cho người đàn ông, anh nhận lấy, một ngụm uống hết nước còn lại trong ly.
Sự thân thiết này lúc trước Kỷ An Tâm vẫn chưa thích ứng được, thì bây giờ, cô lại không còn bận tâm chút nào, thậm chí còn cảm thấy có một chút ngọt ngào.
Cô có một dự cảm rằng, cô thực sự hoàn toàn sắp quay trở lại với con người trước đây của mình rồi.
Vào ban đêm, khi Kỷ An Tâm đã ngủ say, Hoắc Kỳ Ngang vẫn thường thức dậy để xoa bóp chân cho cô, như vậy chân cô không bị tê nữa, Kỷ An Tâm có thể ngủ ngon hon.
Mộ Trải qua một tuân như vậy, chân của Kỷ An Tâm vân phải treo ngược lên, nhưng cô đã có thể xuất viện và có thể trở về nhà của Hoắc Kỳ Ngang. Hoắc Kỳ Ngang đã thu dọn mọi thứ ở nhà, sẵn sàng đón cô về nhà.
Kỷ An Tâm cũng rất nhớ con gái, cô nghĩ ngày mai cô sẽ đi đón con gái về nhà.
Ở nhà Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm không cần phải treo chân nữa, vì vết gãy của cô cũng đã lành, chân cô có thể được đặt xuống rồi, nhưng phải mắt một tháng nữa mới có thể tháo bột.
Cô không thể chạm đắt, hay là đi bộ. Vì vậy cô trở về nhà rồi thì cũng chỉ có thể tiếp tục nằm dài trên giường của anh.
Hơn nữa, cô vừa nằm vào phòng ngủ chính đã ngủ say, ngửi thấy trên giường đầy mùi hoocmon chỉ đàn ông mới có, Kỷ An Tâm ngủ thật sự rất thoải mái.
Bác sĩ và y tá đều đã rời đi, cả căn biệt thự chỉ còn lại Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang.
Chân của Kỷ An Tâm bây giờ cũng không còn quá nghiêm trọng, ít nhất là có thể bước xuống đất trong một thời gian ngắn, chỉ cần đừng dùng lực quá mạnh là được. Cô còn có một cái nạng, thường thì cô có thể tự mình chống nạng đi quanh phòng lấy này lấy nọ, hoặc đi vệ sinh.
Hoắc Kỳ Ngang cũng đã báo cáo với Hiên Viên Thần là gần đây anh sẽ làm việc ở nhà. Hiên Viên Thần cũng hiểu cho cậu ta, anh cũng đã tiếp nhận lại chuyện xử lí đám người này, cho Hoắc Kỳ Ngang thêm thời gian để chăm sóc Kỷ An Tâm.
Chuyện của đám người Vương Kỳ, dưới cơn nổi giận lôi đình của Hiên Viên Thần, có lẽ cũng đã đến lúc tố cáo những người này rồi. Đám thủ hạ từng hô mưa gọi gió dưới trướng của Hoắc Minh, sẽ sớm bị nhỗ tận gốc.
Hoắc Minh cũng không thể thoát khỏi bị sự việc này ảnh hưởng, hiện tại, chức vị của ông đã bị tước đi, ông chỉ có thể ở nhà, chờ đợi kết quả phán xét cuối cùng của việc này.
Kết quả xấu nhất, cũng có thể là ông cần phải đi tù một năm hoặc nửa năm, đây đã là mức phạt nhẹ nhất mà Hoắc Kỳ Ngang có thể tranh thủ được.
Phong ba bão táp cũng đã dần dần đi đến hồi kết.
Kỷ An Tâm đã vài ngày không tắm rửa, đối với một người thích sạch sẽ như cô thì đây là điều cực kỳ khó chịu. Đặc biệt là mái tóc bết dầu đến mức cô không thể nhìn thẳng vào bản thân.