Kỷ An Tâm xách hoa quả về nhà, trong chốc lát, chuông cửa vang lên, cô lập tức cảnh giác nhìn thoáng qua người ngoài của, là trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang, anh đặc biệt sắp đặt một suất mì nấu sẵn mang qua đây.
Kỷ An Tâm mở cửa ra, Lý Thụy mỉm cười xách theo: “Kỷ tiểu thư, đây là quà sinh nhật sếp đưa cho con gái cô, xin nhận lấy.”
“Thay tôi cảm ơn anh ấy.” Kỷ An Tâm nhận lấy món quà, nói với Lý Thụy.
“Được!” Lý Thụy mỉm cười, anh xoay người rời đi.
Kỷ An Tâm đem đồ chơi vào, đứa nhỏ kia cũng vui như nở hoa rồi, cô bé không ngờ là bỗng chốc nhận được nhiều quà như vậy, hơn nữa đều là thứ cô thích.
“Mẹ, đây là của người nào đưa ạ!” Đứa nhỏ kia ôm búp bê vải trước tiên, nhìn cô hỏi.
“Cái này là một chú đưa cho con.” Kỷ An Tâm cúi người cười nói.
“Ôi, chú đó đúng là người tốt.” Đứa nhỏ kia cười hi hi nói, Kỷ An Tâm đem quà thay cô bé đặt trong căn phòng nhỏ để cho cô bé tự mình chơi. Cô mở cửa liền đi đến trong phòng khách, cô nói với mẹ đang nhặt rau: “Mẹ, đừng gấp, con có chuyện muốn nói cho mọi người.”
Ba mẹ Kỷ có chút kỳ quái nhìn cô, ba người ngồi trên ghế sa lon, Kỷ An Tâm nhìn nói: “Cha mẹ, chuyện con sẽ nói lát nữa, mong hai người không nên kích động được không?”
“Chuyện gì? Con nói đi!” Ba Kỷ nói với cô.
Kỷ An Tâm thở nhẹ ra một hơi nói: “Gần đây còn cùng Hoắc Kỳ Ngang có liên lạc.”
“Các con sẽ không nối lại tình xưa chứ!” Trong giọng mẹ Kỷ liền có vẻ oán giận.
Kỷ An Tâm lắc đầu: “Hiện tại chúng con chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Hừ! Cậu ta có phải dây dưa với con trước không? An Tâm, không phải mẹ không thích cậu ta, mẹ thật không thích ba cậu ta, quả thực không để ai vào mắt, kiêu căng tự đại.” Mẹ Kỷ cũng đánh giá được hết sức trọng tâm rồi.
Kỷ An Tâm hiểu rõ ba mẹ oán giận Hoắc gia, cô bị ủy khuất nhiều năm như vậy, bọn họ đều nhìn thấy.
“Ba, mẹ, hiện tại chúng con không đề cập tới những chuyện tình cảm xưa này, trước mắt có một việc, chúng con muốn phối hợp một chút, Hoắc Kỳ Ngang hiện tại đụng phải phiền toái rất lớn, có một đám người muốn đối phó anh ấy, anh ấy hiện tại đang trong nguy hiểm, mà con và anh ấy cũng từng có tình cảm, có thể sẽ làm cho những người đó lợi dụng, người nhà chúng ta đều sẽ có nguy hiểm.” Kỷ An Tâm nhìn biểu cảm của ba mẹ bị hù dọa, cô lại xoa dịu một câu: “Hai người cũng đừng lo lắng, anh ấy có nói sáng mai sẽ sắp xếp xe qua đây, đưa chúng ta đến một nơi an toàn tránh mặt tạm thời, đợi tình hình lắng xuống, rồi chúng ta trở về.”
“Vi sao chuyện của cậu ta còn muốn liên lụy đến con? Những người đó chẳng lẽ không biết các con năm năm trước cũng đã chia tay rồi sao?”
Kỷ An Tâm có chút quẫn bách, thế nhưng, vẫn nói thật: “Bởi vì.. Bởi vì con gần đây có liên lạc với anh ấy, có lẽ sẽ làm người ta cho là chúng con tái hợp lại rồi.”
Ba mẹ Kỷ liếc nhau, nhìn tình cảnh này của con gái, khẳng định là nối lại tình xưa với Hoắc Kỳ Ngang rồi, mẹ Kỷ thở dài một hơi: “Nói như vậy, con còn thích cậu ta?”
“Anh ấy dù sao cũng là ba của Hiểu Hiểu, mặc dù không thể là người yêu nữa, cũng không muốn làm kẻ thù, con sẽ chọn làm bạn với anh ấy.” Kỷ An Tâm an ủi ba mẹ.
“Vậy con cũng định đem thân phận Hiểu Hiểu nói cho nó biết sao?” ba Kỷ hỏi.
“Ba, Hiểu Hiểu càng lúc càng lớn, con bé cần một người ba, con đợi thời gian thích hợp vẫn là sẽ nói cho con bé biết.”
“Được, vậy chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?”
“Chúng ta chuẩn bị một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng giấy tờ tùy thân quan trọng, đoàn xe của anh ấy sáng mai tới đón chúng ta.” Kỷ An Tâm nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ, trước tiên bỏ thành kiến với anh ấy xuống! An toàn là chính, hơn nữa Hiểu Hiểu còn nhỏ, con bé không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa, con cũng không muốn trở thành liên lụy của anh ấy.”
Lời nói của Kỷ An Tâm tuy là làm cho ba mẹ Kỷ của có chút không bằng lòng, thế nhưng đều đồng ý cả rồi.
Lúc này, ở trong phòng trà tư nhân, năm người quyền thế tập trung ngồi, trong đó người cầm đầu tên là Vương Kỳ, anh ta ngồi trên ghế sô pha gỗ lim, ngay vị trí chính giữa, cũng lộ rõ thân phận lãnh đạo trong đám người này.
“Lão đại, hiện tại chúng ta đã xác định Hoắc Kỳ Ngang đang hành động, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lễ nào cứ như vậy mặc cho cậu ta làm càn sao?”
“Hừ! Ai nguyện ý ngồi đợi chết, đây không phải rõ là để chúng ta chết sao?” Tiếng một người đàn ông bụng tướng khác hừ lạnh một câu.
“Vậy ý của anh là?”
“Vậy dĩ nhiên muốn cho cậu ta hiểu được, cũng muốn làm rõ cho Hiên Viên Thần, chúng ta cũng không phải dễ đối phó.”
Miệng người đàn ông này lộ ngạo mạn, ngay cả Hiên Viên Thần đều nói ra.
Sắc mặt Vương Kỳ hơi đổi một chút, trừng anh ta: “Tôi xem anh thật sự muốn chết rồi.”