Ôn Lương Diệu tỉnh lại. Ánh mắt anh vẫn như trước trầm mặc, nhìn cô gái bước vào trong lòng anh vui mừng khôn xiết, trong lòng có cảm giác quen thuộc, chớp chớp mắt, khàn giọng gọi.
“Hình Nhất Nặc.”
Hình Nhất Nặc cảm thấy may mắn anh nhận ra mình, anh không mắt trí nhớ!
Chỉ là lúc này quá vui vẻ, cô không phát hiện, Ôn Lương Diệu gọi cả họ của cô. Ánh mắt bác sĩ cũng kinh ngạc một cách vui vẻ, lập tức nói với y tá bên cạnh: “Lập tức đi chuẩn bị phòng khám. Tôi muốn khám cho cậu Ôn.”
Ôn Lương Diệu nhìn bác sĩ, lại nhìn Hình Nhất Nặc, cảm thấy hơi đau đầu, lúc này ngoài cửa phòng, hai vị phụ huynh Ôn gia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Lương Diệu, con tỉnh rồi.”
“Ba, mẹ!” Ôn Lương Diệu mỉm cười gọi.
“Con tỉnh rồi, hù chết mọi người con biết không?” Mẹ Ôn bước tới gần anh, ôm anh ngay vào lòng, nước mắt bà chảy dài trên mặt.
Hình Nhất Nặc ở bên cạnh nhìn anh, mắt rưng rưng, cô vui mừng đến mức không biết phải chào hỏi anh thế nào.
Ôn Lương Diệu nhìn ba mẹ mình, không khỏi giật mình, ba mẹ của anh dường như đã già đi rất nhiều so với trí nhớ của anh, khiến lòng anh đau nhói.
Ôn Lương Diệu được bác sĩ đẩy vào phòng kiểm tra, anh dù sao cũng đã hôn mê bốn tháng trời, họ cần xác định tình trạng các cơ của anh.
Bên ngoài phòng kiểm tra, mẹ Ôn kích động quay người ôm chằm lấy Hình Nhất Nặc: “Hình Nhất Nặc, thực sự cảm ơn con, cảm ơn con đã chăm sóc cho Lương Diệu.”
Hình Nhất Nặc lúc này đang trong trạng thái ngây ngắt, hơn ai hết cô đang rất phấn khích đôi mắt hơi đỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng mẹ Ôn: “Dì Ôn, con chỉ làm những việc nên làm thôi.”
“Là nhờ con mỗi ngày không ngừng cố gắng, kiên trì bầu bạn mới có thể giúp Lương Diệu từ trong cơn mê tỉnh dậy.”
Chuyện này Hình Nhất Nặc không dám tranh công, nhưng khi anh có thể tỉnh lại, cô thực sự vui mừng đến phát điên.
Không bao lâu sau, Ôn Lệ Thâm cùng Tô Hi cũng chạy đến.
Hình gia cũng đang trên đường tới, nghe được tin vui như vậy, mọi người đều vui mừng đến phát điên. Bởi vì người nhà rất mong muốn Ôn Lương Diệu tỉnh lại.
Ôn Lương Diệu đang ngồi trong phòng kiểm tra, ánh mắt không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt anh qua tắm kính bên cạnh.
“Bác sĩ, tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Ôn nhị thiếu, cậu đã hôn mê bốn tháng kể từ khi trận lở tuyết xảy ra.”
“Tuyết lở?” Ôn Lương Diệu nhíu mày, tại sao anh không có ký ức về chuyện này?
“Sao vậy, Ôn nhị thiếu cậu không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngoài việc quên chuyện tuyết lở, cậu còn gì nghỉ hoặc nữa không?”
“Tôi… trong đầu tôi bây giờ chỉ nhớ được chuyện năm mình hai mươi hai tuổi, mới từ nước ngoài trở về.”
Bác sĩ bình tĩnh hỏi lại, Ôn Lương Diệu nói gì, trí nhớ của anh hiện tại là năm anh hai mươi hai, tức là trí nhớ của anh đã lùi về năm năm trước đây?
“Ôn nhị thiếu thật sự không có nhớ chút ký ức nào về năm năm qua sao?”
Ôn Lương Diệu lúc này cũng kinh ngạc sững sờ, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi sao. Anh mắt đi đoạn trí nhớ năm năm sao, chả trách khi vừa nhìn thấy bố mẹ, anh đã cảm thấy họ đã già hơn.
“Sao có thể như vậy?” Ôn Lương Diệu ôm đầu, vẻ mặt lo lắng, khuôn mặt tuần tú trắng bệch.
*Ôn thiếu gia, đừng lo lắng, có thể lần này cậu hôn mê quá lâu.”
Bác sĩ an ủi.
Ôn Lương Diệu nheo mắt lại, như thể đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng ký ức sống động nhất trong đầu anh là khoảnh khắc nhìn thấy ba mẹ ở sân bay khi anh trở về Trung Quốc.
Nhưng mà, chỉ trong phút chốc, anh thực sự đã trải qua năm năm rồi sao?
“Bác sĩ, ở đây có gương không. Có thể cho tôi một chiếc gương được không?” Ôn Lương Diệu muốn nhìn bản thân mình trong vòng năm năm qua, anh đã biến thành như thế nào À: rồi.
Bên cạnh, cô ý tá đưa cho anh một chiếc gương. Ôn Lương Diệu nhìn mình trong gương, trên cằm có vài sợi râu xanh, nước da của anh tái nhọt một cách bất thường, nhưng lại có phần thành thục hon.
Ôn Lương Diệu đặt tắm gương xuống, thở dài một hơi. “Bác sĩ, tôi còn vấn đề nào khác không?”