Lời của Lâm Nhã Kỳ tựa sét đánh giữa trời quang, khiến Tôn Khả Thiên như một cái cây bị trút sạch sẽ mọi chiếc lá trên cành. Cô ta đã biết cô chính là Vũ Vũ và mang dòng máu Lôi gia rồi. Cô phải làm sao đây?
Sự hoảng loạn trào dâng, khiến Tôn Khả Thiên mất thăng bằng, phải vội bám vào cánh cửa để đứng vững. Sau một tích tắc định thần, cô cũng có thể đè nén cảm xúc trong lòng để đối diện với Lôi Thần Phong.
- Lâm Nhã Kỳ đã nói gì với anh?
Lôi Thần Phong mang hết mọi biểu cảm của cô thu vào trong mắt. Anh biết Lâm Nhã Kỳ vừa nói cho cô nghe thứ gì đó rất kinh khủng, nhưng lại ghét cái cảm giác bản thân không biết gì.
- Giám đốc Tôn sợ cô ta nói ra bí mật của cô à?
Thái độ này chứng tỏ anh vẫn chưa biết gì. Sự căng thẳng trong lòng cô vợi đi một chút, nhưng cô không thể chủ quan, bởi vì cô biết chỉ cần Lâm Nhã Kỳ còn nằm trong tay anh, sớm muộn gì cô ta cũng bị cậy miệng.
- Tôi chẳng có bí mật gì cả. Giao cô ta cho tôi.
Tôn Khả Thiên thẳng thắn đưa ra đề nghị. Cô phải nghĩ cách cướp Lâm Nhã Kỳ về tay mình, nếu không muốn mọi chuyện vỡ lở.
Lôi Thần Phong nheo mắt thâm hiểm, tạo thành một thứ áp lực vô hình bao trùm lên cô. Anh ghét sự ương bướng của cô, ngay cả khi bị Lâm Nhã Kỳ uy hiếp nhưng vẫn lựa chọn nói dối.
- Chưa ai có đủ khả năng cướp người từ tay tôi. Thay vì đợi cô ta mở miệng, giám đốc Tôn nên tự mình nói ra thì tốt hơn.
Lôi Thần Phong đọc được suy nghĩ ngu ngốc của Tôn Khả Thiên. Nơi này là địa phận của anh, muốn cướp Lâm Nhã Kỳ thì đám người Thập Nhất không có cửa. Anh muốn xem khi bị dồn vào bước đường cùng, cô có ngoan ngoãn mở miệng không.
Dần dần, sự bình tĩnh giả dối trên gương mặt Tôn Khả Thiên đã vỡ vụn. Cô từng nghĩ rằng bản thân mình không vô dụng đến vậy đâu, nhưng cô đã lầm. Cô chính là kẻ hèn nhát và yếu đuối, chỉ vì một câu của Lâm Nhã Kỳ mà đã thảm hại như một kẻ điên.
- Anh đừng cố gắng tìm hiểu về bí mật đó nữa, có thể khi biết rồi anh sẽ hối hận vì đã không giết tôi sớm hơn, hoặc sẽ cho rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta chính là nghịch lý.
Câu nói của Tôn Khả Thiên lại khơi ngòi cho lửa giận trong lòng Lôi Thần Phong bùng cháy. Sự ngoan cố và ương bướng của cô khiến anh phát điên. Vì sao anh phải giết cô, mối quan hệ giữa anh và cô có gì mà nghịch lý? Anh không thích bị người khác giấu giếm chuyện gì, càng không muốn có kẻ lợi dụng điều đó để uy hiếp mình.
Lâm Nhã Kỳ đột ngột xuất hiện và mang đến sự uy hiếp cho Tôn Khả Thiên. Anh quá hiểu cô, một khi rơi vào bế tắc, cô sẽ lựa chọn né tránh hoặc sử dụng cách thức tiêu cực nhất để giải quyết. Nếu anh không tàn nhẫn dùng xiềng xích để trói cô bên cạnh, thì chỉ cần còn hai chân, cô nhất định sẽ chạy trốn.
Lôi Thần Phong rời khỏi bàn làm việc, tiến đến trước mặt Tôn Khả Thiên. Cô đã điên rồi, nên mới mất đi bản năng phản kháng.
- Nếu không muốn tôi tiếp tục điều tra chuyện này thì hôm nay hãy đến biệt thự của tôi ăn tối. Tôi sẽ dùng Lâm Nhã Kỳ làm món quà để tặng lại cho cô. Thế nào?
Anh đứng cách cô một khoảng rất gần, từng hơi thở quyện lẫn với mùi đàn hương phả vào chóp mũi khiến cô càng thêm loạn.
Cô biết anh luôn có cách để ép buộc cô làm theo ý mình. Cho dù đã ý thức được mối nguy hiểm đó nhưng cô chẳng thể nào né tránh được, kể cả biết trước chuyện đến tìm anh sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thêm một lần nữa anh và cô ngồi ở thế đối lập trên bàn ăn. Mặc dù không gian này quá đỗi quen thuộc, nhưng cô lại thấy vô cùng xa lạ. Bởi người đàn ông trước mặt mang đến cho cô cảm giác bất an vô cùng.
- Tôi đã đến như lời anh nói rồi. Lâm Nhã Kỳ ở đâu?
Trái ngược với sự gấp gáp của cô, Lôi Thần Phong chậm rãi nhấp rượu, từng hành động phô bày đều giống như đang vờn đuổi đối phương. Chẳng biết từ khi nào những cuộc đấu trí của anh và cô đều căng não và mệt mỏi như vậy.
- Giám đốc Tôn dùng bữa đi, chúng ta còn rất nhiều thời gian để nói về chuyện này.
Tôn Khả Thiên cố nén lại sự khó chịu trong lòng, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng rồi nhai một cách miễn cưỡng. Từ đầu đến cuối, cô vẫn dán mắt lên anh.
Lôi Thần Phong cười thầm, cô nghĩ mình giỏi che đậy cảm xúc lắm sao? Bao nhiêu sự lo lắng, hoảng loạn cũng như khó chịu đều hiện rõ mồn một, đã vậy còn ngu ngốc mà mang tất cả đặt vào nơi anh.
- Tôi không ngần ngại nhắc lại, chưa ai có đủ khả năng cướp người từ tay tôi và cũng chưa một ai chạy thoát được, kể cả người đó đã chết đi.
Anh nói như vậy có phải ngầm ám chỉ Thập Nhất cướp người thất bại? Cô đã liều mình đi đến nơi này, chỉ còn biết đâm đầu mà bước tiếp. Cô không thể quay đầu nữa rồi.
- Tôi rất ngu ngốc, sẽ dùng phương thức tiêu cực nhất để giải quyết vấn đề.
Lôi Thần Phong nhếch môi cười như xuyên thấu mọi suy nghĩ trong cô.
- Cách tiêu cực mà cô nói có phải là tự tìm đến cái chết? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, cho dù cô chết cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi. Tôi sẽ chôn cô ở trong lăng mộ Lôi gia, để ngày nào cô cũng có thể cùng ba mẹ tôi trò chuyện. Cô thấy cách làm này có ổn không?
Ban bàn tay giấu dưới bàn của cô khẽ siết chặt, nhưng chẳng thể kìm nén sự tức giận.
- Tôi và anh đã ly hôn, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Anh ép buộc tôi để làm gì? Tôi nói cho anh biết, trong lòng tôi đã có người khác. Nếu anh nhất quyết điều tra bí mật từ Lâm Nhã Kỳ, tôi sẽ tự tay giết chết anh để bảo vệ người ấy, cũng như giải thoát cho chính mình.
Cô đã bị anh ép đến mức điên rồi nên mới có thể thốt ra những điều như thế. Câu nói của cô đã khiến Lôi Thần Phong đang trầm mặc bỗng chốc nổi điên.
Anh đứng dậy, mang theo từng hơi thở nguy hiểm tiến đến gần cô.
- Nói xem, cô muốn dùng cách nào để giết chết tôi?
Chỉ trong tích tắc, toàn thân cao lớn của anh đã chắn ngang tầm nhìn. Ngón tay thon dài giữ chặt cằm nhỏ, dần dần gia tăng lực đạo, khiến cô nhăn mặt vì đau đớn.
Lôi Thần Phong không tức giận vì lời đe dọa của cô, mà vì gã đàn ông khốn khiếp nào đó đang được cô điên cuồng bảo vệ, đến mức muốn xuống tay với anh. Anh có thể dung túng cho cô làm mọi thứ, duy chỉ có chuyện chứa chấp người đàn ông khác là không được.1
Tôn Khả Thiên nhíu mày vì đau đớn, nhưng vẫn ngoan cố đối đầu với sự tức giận đang dâng tràn nơi anh. Lôi Thần Phong cúi đầu, áp lên môi cô, trút hết sự tức giận của mình vào nơi ấy. Lần này anh không cho Tôn Khả Thiên có cơ hội cắn môi mình, mà dùng sức mạnh để áp chế mọi sự phản kháng của cô.
Tôn Khả Thiên không thể chịu nổi cảm giác bị anh giày vò trên môi, liền vung tay, tát mạnh vào má anh một cái. Tiếng "chát" vang lên, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
Cuối cùng, Lôi Thần Phong cũng chịu buông môi cô ra. Hơi thở anh hỗn loạn, nồng đậm dư vị chết chóc khi nhìn thấy khẩu súng lạnh lẽo đang đặt trên ngực mình.
Một giây thất thần thoáng qua, chẳng kịp cho người khác nhận ra sự hiện diện của nó. Thì ra cô không nói đùa, cô thực sự muốn giết anh vì gã đàn ông đó.
Bàn tay nhỏ nhắn đang giữ chặt khẩu súng lục, lòng súng hướng thẳng đến lồng ngực trái của anh. Chỉ cần cô bóp cò, viên đạn liền xuyên qua quả tim đỏ thẫm đang đập loạn xạ để tiễn anh về với cát bụi. Anh sẽ chết, về thể xác lẫn tinh thần.
Tôn Khả Thiên lạnh lùng cất giọng, từng lời buông ra giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào da thịt của anh.
- Thả tất cả mọi người ra, nếu không tôi sẽ giết chết anh.
"Tất cả mọi người" trong lời nói của cô chính là Lâm Nhã Kỳ, đám người Thập Nhất và cả chính cô nữa.
Mặc dù đã cố gắng đè nén đi sự căng thẳng nhưng cánh tay cô vẫn run lên từng hồi. Sắc mặt Lôi Thần Phong đen sì. Anh đứng im bất động, không hề có ý định né tránh. Anh nương theo họng súng, giữ chặt lấy bàn tay lạnh toát đang cầm súng của cô.
- Tôn Khả Thiên, khi đưa cho cô khẩu súng này, có lẽ Thập Nhất chưa chỉ cô cách lên đạn nhỉ? Để tôi dạy cô nhé, muốn bắn chết tôi, trước hết phải lên đạn như thế này.
Lôi Thần Phong vẫn giữ chặt tay cô, tay còn lại ấn vào bộ phận cò mổ của khẩu súng. Từng thanh âm nhỏ "cạch cạch" vang lên theo chuyển động của anh, như những nốt nhạc trầm bổng nhảy múa trên dây đàn sắp đứt.
- Súng đã lên đạn, bây giờ thì cô có thể bắn rồi, hãy bắn dứt khoát, đừng do dự. Sau khi tôi chết, cô sẽ được tự do.
Không gian yên tĩnh đến mức Tôn Khả Thiên có thể nghe rõ tiếng nhịp tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Đầu ngón tay cô tê buốt vì khầu súng lạnh lẽo, không thể nhúc nhích dù chỉ là một milimet.
- Sao vậy, cô do dự rồi à? Vậy để tôi giúp cô bóp cò nhé.
Sự bình tĩnh đáng sợ toát ra từ người đàn ông đang dần đè nặng lên cô. Tôn Khả Thiên căng thẳng, muốn vứt khẩu súng đi nhưng không thể, vì bàn tay cầm súng đang bị anh giữ chặt.
- Đừng, đừng... làm như vậy…
Sắc mặt cô trắng bệch. Họng súng chạm hẳn vào ngực trái của Lôi Thần Phong, nhưng anh không hề có có ý định dừng lại, càng tăng lực đạo lên những ngón tay mẫn cảm đang đặt trên cò súng.
- Thần Phong, anh đừng làm như vậy, em không muốn… Đừng!
Tôn Khả Thiên hét thất thanh. Khoảnh khắc ấy cô nghĩ mình đã nổ súng, nhưng chỉ có thanh âm “cạch” vang lên cùng với tiếng cười lớn của anh.
- Sao hả, em đau lòng vì tôi? Muốn bắn chết tôi, em phải tháo chốt an toàn của súng.
Thì ra anh lại lừa gạt cô, thừa biết cô không biết dùng súng mà còn khiến cô tưởng mình đang rơi vào tình thế phải nổ súng giết anh thật.
- Anh lừa tôi?
Lôi Thần Phong đoạt súng từ tay cô, sau đó vứt ra xa. Nụ cười trên môi anh nhạt bớt, dần bị thay thế bằng thanh âm lãnh đạm.
- Một người phụ nữ không nên chơi đùa với khẩu súng đó. Rõ ràng em không muốn giết tôi, vì sao lại phải tự ép mình nói ra những lời ấy?
Tôn Khả Thiên quay mặt đi, không để mình phải đối diện với sự dò xét của anh. Đáng tiếc anh đã không còn kiên nhẫn để chơi trò đuổi bắt với cô nữa.
- Giám đốc Tôn, à không Khả Thiên, chắc hẳn em biết rõ một khi để vuột mất cơ hội cuối cùng này, sẽ không bao giờ có thể bước chân ra khỏi đây.