Nhận được thông báo của Duật Trác Minh, Lăng Ngạn Nhiên ngay lập tức cho ngưng buổi họp rút kinh nghiệm chuyên môn bệnh viện để chạy tới. Đáng vẻ của anh khi xuất hiện trước cửa phòng bệnh còn chật vật hơn lúc vừa cấp cứu cho người bệnh.
Nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên, Tôn Khả Thiên liền đứng dậy, sau đó cúi gập người, như thể đang dành lời cảm ơn chân thành nhất của mình. Nếu không có anh Ngạn Nhiên, ba năm trước cô đã chết và có thể 3 năm sau Lôi Thần Phong cũng đã chết.
- Khả Thiên, em đừng làm như vậy.
Thứ Lăng Ngạn Nhiên muốn nhận được không phải là cái cúi đầu cảm kích này, chỉ cần cô sống vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi.
Thật quá hoang đường! Nếu không phải mọi thứ đang phơi bày trước mắt thì dù có đánh chết Duật Trác Minh cũng không tin những chuyện này là sự thật.
- Anh Ngạn Nhiên, vì sao 3 năm trước anh nói với anh Phong là Khả Thiên đã chết? Còn về Khả Thiên, sao em lại có thể là Jenny Ton được chứ? Chuyện này còn hoang đường hơn phim Hollywood nữa.
Đã chết? Tôn Khả Thiên sững người, nhìn chằm chằm vào Duật Trác Minh, sau đó lại hướng đến Lăng Ngạn Nhiên để tìm câu trả lời.
- Người mà Khả Thiên nhờ anh liên lạc trước khi vào phòng phẫu thuật, anh ta yêu cầu anh phải tạo bằng chứng giả về cái chết của Khả Thiên. Nếu không, cả đời này chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại cô ấy.
Duật Trác Minh dường như đã hiểu được phần nào sự việc. Anh ta thay Lôi Thần Phong bất bình, liên tục luyên thuyên về những chuyện mà anh đã phải trải qua.
Cô không biết rằng mình đã được tuyên tử vong sau ca phẫu thuật, càng không biết lúc đó Lôi Thần Phong đã đau khổ và tuyệt vọng như thế nào. Cô cứ liều mình chạy trốn, nhưng chẳng hề mảy may quan tâm anh đã gạt bỏ tất cả mọi thứ, chỉ dựa vào linh cảm mơ hồ để đi tìm kiếm cô điên cuồng.
- Xin lỗi, có nhiều chuyện em không thể giải thích được. Em đảm bảo sẽ không có ý đồ xấu đối với Lôi thị. Đến khi mọi chuyện ổn rồi, em sẽ tự rời đi, sẽ không khiến mọi người phải khó xử.
- Anh không có ý đó. Lôi gia đã sớm xem em là thành viên trong gia đình rồi, nếu là gia đình thì sao phải nghi ngờ lẫn nhau. Khả Thiên này, anh sợ Lâm Hùng không đạt được mục đích, sẽ gây bất lợi cho em.
Lâm Hùng rất mưu mô, bây giờ còn bị Khả Thiên dùng kế gậy ông đập lưng ông, khiến mưu đồ thâu tóm Lôi thị bị phá sản, chắc chắn ông ta sẽ không để yên.
Nghĩ đến Lâm Hùng, sắc mặt Tôn Khả Thiên bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Ủ?g hộ chí?h chủ ?ào ?ga? ++ t rumtru???.?? ++
- Lâm gia sắp tiêu đời, ông ta còn có thể làm gì được nữa, cũng đã đến lúc để con số 51% cổ phần lên tiếng rồi nhỉ.
3 năm trước, Tôn Khả Thiên đã lợi dụng lúc Lâm Nhã Kỳ bị dính scandal đạo nhái tác phẩm của Jenny Ton để lấy đi 36% cổ phần Lâm thị. Đến khi Quan Tịnh Nghi bị bắt giữ vì có người tố giác chuỗi sòng bài trái phép, cô đã mua lại 15% cổ phần từ tay bà ta. Đến bây giờ, số cổ phần Lâm thị mà cô đang nắm giữ đã đạt 51%, vừa đủ để ngồi lên chức chủ tịch hội đồng quản trị.
Duật Trác Minh vừa nghe đã hiểu ý, không giấu nổi sự sùng bái dành cho Tôn Khả Thiên. Chuyện Lâm thị bị đại diện của Milan - Jenny Ton mua đứt 51% cổ phần ai mà không biết. Chỉ có điều 3 năm nay, người ấy vẫn luôn ở ẩn, cũng không có động tĩnh, nên Lâm Hùng sớm quên mất Lâm thị sắp bị sang tên đổi chủ. Nay Jenny Ton đã xuất hiện, ông ta không lo sốt vó mới là chuyện lạ.
- Hảo chị dâu. Khả Thiên, em và anh Thần Phong mà về với nhau, đó sẽ là mối đe dọa lớn của giới tài chính đấy. À, có rảnh thì em nhớ đến thăm bà ngoại nhé. Gặp được em, bà sẽ vui lắm đấy.
Tôn Khả Thiên rơi vào trầm lặng. Cô che giấu thân phận, lại khiến Thần Phong trở nên như vậy, làm sao cô có đủ dũng khí để đối diện với bà đây?
Trong vòng 1 tháng Tôn Khả Thiên nằm điều trị chấn thương tại bệnh viện Milan, Tôn Diệc Quân đã thay cô lên kế hoạch mọi đường đi, nước bước. Anh âm thầm mua lại tòa nhà thương mại làm trụ sở cho chi nhánh Milan Fashion tại châu Á, và chuẩn bị một căn biệt thự để cô sinh sống. Việc duy nhất nằm ngoài dự tính của anh chính là Đồng Lệ Giao sống chết đòi đi theo Khả Thiên, giờ lại nhất quyết không chịu quay về Milan.
Trong biệt thự, một cuộc khẩu chiến vô cùng khốc liệt đang diễn ra. Sau một ngày chạy ngược xuôi, đáng lẽ Tôn Khả Thiên phải được nghỉ ngơi, nhưng cô lại bị hai người họ giày vò gần một tiếng đồng hồ.
- Anh hỏi một lần nữa, em có theo anh về Milan không?
- Không về. Khả Thiên ở đâu, em ở đó.
Đồng Lệ Giao ngồi trên ghế sofar, ôm gối cố thủ, quyết không nhân nhượng.
- Vì sao không về? Rốt cuộc anh là chồng em, hay Khả Thiên là chồng em?
Một câu hỏi hết sức khôi hài được phát ra từ người đàn ông tự nhận mình vượt trội hơn người. Thì ra khi tức giận, mọi thứ vượt trội ấy đều không còn tồn tại.
- Đương nhiên anh là chồng em, nhưng em không thể để Khả Thiên ở đây một mình được.
- Vậy em đành lòng vứt bỏ anh?
Tôn Khả Thiên đau đầu, nhân lúc hai người họ không chú ý vào mình, liền tìm cơ hội thoái lui, nhưng còn chưa kịp đi được bước nào, đã bị gọi giật ngược.
- Khả Thiên, nếu bây giờ em mà không khuyên được Giao Giao quay về Milan thì ngày mai, anh sẽ mang cả em và cô ấy về đấy.
Tôn Diệc Quân chốt hạ một câu rồi đi lên phòng, vứt lại hòn lửa vào tay Tôn Khả Thiên. Cô nhăn nhó nhìn Đồng Lệ Giao, mà cô ấy cũng bị đưa vào thế khó.
Tôn Khả Thiên thở dài, âm thầm than thở, "Gay go rồi đây, biết sống sao để tránh ảnh hưởng đến tình chị em chí cốt, mà không bị ông anh thích quản thúc kia lôi đầu về Milan?"
- Bây giờ phải làm sao đây Khả Thiên, đừng nói là cậu chuẩn bị khuyên mình quay về Milan đấy.
Tôn Khả Thiên đắn đo suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một quyết định thỏa đáng nhất.
- Nói thật với mình đi, vì sao cậu không muốn quay về đó?
Cô biết Giao Giao không phải là người không hiểu lý lẽ như vậy, nhất định phải có lý do gì đó mới khiến cô ấy kiên quyết cãi lời anh Diệc Quân. Đồng Lệ Giao ỉu xìu, rươm rướm nước mắt.
- Ngay từ ban đầu, mình chỉ muốn qua Milan học thạc sĩ trong 2 năm thôi. Bây giờ mình theo anh ấy về, e rằng sẽ phải ở lại đó cả đời. Nếu có một ngày ba mẹ quay trở lại, sợ rằng họ sẽ không tìm thấy mình rồi đi mất.
Tôn Khả Thiên biết Đồng Lệ Giao vẫn luôn hy vọng ba mẹ sẽ quay lại cô nhi viện để tìm mình. Bây giờ cô ấy gả cho chủ tịch của tập đoàn Milan, không tránh khỏi việc cả đời sẽ ở lại nơi đó. Nhưng anh Diệc Quân cũng rất cô đơn, nhờ có Giao Giao mà cuộc đời anh ấy mới tươi sáng hơn một chút, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người họ thì không hay chút nào.
- Giao Giao, hay cậu cứ theo anh ấy về Milan, mình ở lại đây sẽ giúp cậu để ý động tĩnh phía cô nhi viện. Nếu ba mẹ cậu quay lại, mình ngay lập tức báo cho cậu biết.
Đồng Lệ Giao ỉu xìu, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đi lên phòng. Có lẽ đây là cách tốt nhất vào thời điểm hiện tại, cô sắp phải tham gia vào trận chiến không đội trời chung với Lâm gia, Giao Giao trở về Milan cùng anh Diệc Quân sẽ an toàn hơn cho cô ấy.
Buổi sáng, Tôn Khả Thiên tranh thủ ăn sáng để còn đến buổi khai trương trụ sở mới của Milan Fashion tại châu Á. Cô được bổ nhiệm quản lý chi nhánh này, cùng với trợ lý đặc biệt là bà Elize.
Một lúc sau, Đồng Lệ Giao cùng Tôn Diệc Quân cũng xuất hiện trên bàn ăn. Sắc mặt của cả hai hình như không được tốt cho lắm. "Có khi nào tối qua, khi trở về phòng, Giao Giao lại gây lộn với anh Diệc Quân không?". Chuyện hôn nhân gia đình thật phức tạp, nằm ngoài vũ trụ tri thức trong đầu cô, tốt nhất không nên động tới.
Nghĩ vậy, Tôn Khả Thiên liền hỏi sang chuyện khác.
- Sau khi tham dự lễ khai trương, anh và Giao Giao sẽ bay thẳng về Milan đúng không?
- Không về nữa.
Tôn Diệc Quân lãnh đạm, cắn miếng sandwich trên tay, âm trầm cất giọng.
Thông tin này có chút đường đột. Tôn Khả Thiên khẽ liếc mắt nhìn Đồng Lệ Giao như muốn hỏi, chuyện gì đang diễn ra. Mới tối hôm qua anh âhs còn bắt cô khuyên Giao Giao quay về Milan, nay lại nói không về nữa.
- Anh thay đổi lịch trình rồi à?
- Anh sẽ ở lại, trực tiếp điều hành chi nhánh mới của Milan Fashion.
Cái thông tin chết tiệt này khiến Tôn Khả Thiên suýt chút nữa sặc sữa. Mới vài phút trước cô còn vừa nhai bánh mì, vừa tập duyệt bài phát biểu nhận chức, bây giờ người ấy lại nói sẽ tự mình tiếp quản. Nghĩa là cô bị sa thải khi chưa được ngồi vào ghế nóng? Cảm giác này không hề tệ chút nào, rất hợp với tâm ý của cô.
Cô không hề thích kinh doanh, nhất là mấy cái vị trí đầy rẫy trách nhiệm đó. Nay cô không phải ngồi nữa, như trút bỏ được gánh nặng trên người.
- Vậy trụ sở chính ở Milan thì sao?
- Anh ấy sẽ ở đây, mỗi tuần bay về Milan để giải quyết công việc bên ấy.
Tôn Khả Thiên trợn tròn mắt, ngỡ ngàng với thông tin vừa nhận được. Bộ óc chạy bằng cơm bắt đầu suy nghĩ, không biết cô bạn của mình đã dùng cách nào mà chỉ sau một đêm, có thể xoay chuyển cục diện một cách ngoạn mục như thế?
Cô khẽ nháy mắt ra hiệu cho Đồng Lệ Giao, cô ấy cũng đáp trả vô cùng nhiệt tình. Có điều cả hai không dám cười lớn, vì sợ có người nghe thấy.
Tôn Diệc Quân ăn sáng rất nhanh, sau đó lại đi lên phòng để thay đồ, chuẩn bị cho lễ khai trương. Khi chỉ còn lại Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao trên bàn ăn, hai người mới dám tay bắt mặt mừng.
- Được lắm Giao Giao, mình không ngờ cậu còn có bản lĩnh lớn như vậy. Nói đi, cậu đã làm cách gì để khiến anh ấy vứt bỏ cả sản nghiệp để ở lại đây vậy hả?
Đối diện với sự chất vấn của Tôn Khả Thiên, Đồng Lệ Giao càng cười sáng lạn, còn cố nâng mắt, ra vẻ đắc ý.
- Cậu không biết là mỗi người vợ đều có vũ khí bí mật à. Vì cậu mà đêm qua mình đã rất thê thảm đấy. Mắt thì sưng đỏ, trên người còn đầy vết tích đây này.
Đồng Lệ Giao vừa nói, vừa kéo cổ áo của mình xuống, để lộ mấy vết đỏ hồng còn lưu lại trên da. Tôn Khả Thiên ngay lập tức hiểu rõ ngọn ngành, thì ra cô bạn dùng mỹ nhân kế kết hợp với khổ nhục kế. Hai kế sách này tưởng như đơn giản, nhưng lại có thể khiến đối phương ngã quỵ.
- Sau này cậu cũng có thể áp dụng với Lôi Thần Phong, rất hữu dụng đấy.
Nghe đến đây thì khuôn mặt Tôn Khả Thiên bỗng chốc ửng đỏ, ký ức một đêm với 6 món ăn cùng Lôi Thần Phong vẫn còn đó, cảm giác hai chân run rẩy, đến đứng cũng không vững ấy cô đã trải qua. Rất thê thảm! Nếu mà cô sử dụng mỹ nhân kế, chắc sẽ không còn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau mất.
- Cậu đừng xúi dại. Mình không muốn nằm liệt giường đâu.
Đồng Lệ Giao cười cười.
- Cậu muốn cậu liệt giường, hay để con nhỏ khác liệt giường?
Tôn Diệc Quân thay xong quần áo, khi quay lại thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đồng Lệ Giao và Tôn Khả Thiên. Trong lòng anh vô cùng oán thán, nếu không phải vì hai đứa bé trong bụng, cô vợ nhỏ ấy nghĩ mình còn sức ngồi ở đây cười đùa hay sao. Cứ đợi sau khi cô sinh xong đi, anh sẽ cho cô biết như thế nào là cái giá của việc sử dụng mỹ nhân kế, cảm giác nằm liệt giường ra sao.
- Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Biết Tôn Diệc Quân đã hiện diện, Đồng Lệ Giao và Tôn Khả Thiên ngay lập tức thay đổi cách thức nói chuyện.
- À, em và Khả Thiên chỉ đang bàn về một số vấn đề liên quan đến nền y khoa thế giới.
- Đúng, đúng. Chị dâu đang dạy em cách làm sao để kiểm soát ADN của đàn ông không bị phát tán bừa bãi, tránh tạo tổ hợp gen mới.
Tôn Diệc Quân khẽ nheo đuôi mắt, âm thầm ra lời cảnh cáo.
- Thế đã tìm ra cách giải quyết chưa?
Đồng Lệ Giao nhanh nhẩu, trong câu nói có nửa phần thật, nửa phần đùa giỡn.
- Chỗ nào gây chuyện, phế chỗ đó. Dù sao em cũng là bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật dùng dao tạm ổn.
Cuộc nói chuyện dần đi vào ngõ cụt, để nhường chỗ cho những thứ quan trọng hơn. Tôn Khả Thiên không cần phải tiếp quản chi nhánh mới của Milan Fashion, nên đã thay đổi lịch trình của mình. Lâm thị đang chờ cô đại giá quang lâm.