Ngọc Vân giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, đáy mắt long lanh ngấn lệ, đau đớn mà phát hiện ra rằng những gì xảy ra trong giấc mộng đều là thật cả.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đây chính là cái nhà kho lần trước. Cuối cùng cô cũng trở về lại nơi này, cái nơi mà chỉ dành cho người có thân phận thấp hèn như cô.
Ngọc Vân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, căn phòng phủ đầy mạng nhện, bụi bám dày cộm, tuy cũng lớn nhưng hơn phân nửa đã chất đầy đồ đạc đã cũ lại hư hỏng nhiều.
Chỗ cô đang nằm chính là một chiếc giường bằng gỗ cũ kĩ, bên cạnh là cái bàn ba chân hư hỏng nằm sõng soài trên nền đất.
Rồi cô lại nhìn xuống chính mình, bộ quần áo bị xe rách vẫn còn trên người, lộ ra những dấu màu hồng nhạt trong chói mắt. Chưa bao giờ Ngọc Vân thấy trước mắt mù mịt, bất lực và bế tắc như bây giờ. Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, từng cơn nấc nghẹn ngào, tâm trí mơ hồ nhớ lại ngày hôm qua.
Sau nhiều giờ bị thấm thuốc ngủ, cuối cùng Ngọc Vân cũng thức tỉnh. Mơ màng cô phát hiện mình đang loã thể nằm cạnh còn có một người đàn ông xa lạ, nhanh như chớp cô kéo chăn che lại có thể đang trần trụi của mình.
\-'Anh là ai sao lại ở trên giường tôi'.
Ngọc Vân hoảng loạn như muốn hét lên thật to, cô lay lay người đàn ông bên cạnh mình, như chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đó. Định bước xuống giường tìm quần áo, chân mới vừa đụng đất thì cánh cửa đã bật mở, một đoàn người bước vào, dẫn đầu chính là Thiên Phong, theo sau là trợ lý Lưu, Ngọc Mai và một số người hầu khác.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng, không ai nói với nhau lời nào cả, đột nhiên Ngọc Mai lại lên tiếng:
\-'Trời ơi! Ngọc Vân em như vậy là sao đây'.
Cô ta giả bộ tỏ rõ sự kinh ngạc trên gương mặt mình, nhanh chân chạy đến bên cạnh Ngọc Vân "bốp... bốp... bốp" ba cú tát như trời giáng liên tiếp in lên mặt Ngọc Vân. Cô ta hét thật to:
\-'Mày là con điếm, mày làm mất mặt nhà họ Thẩm làm mất mất mẹ và ba'.
Ngọc Vân không hề có chút phản kháng, cô giương đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt oan khuất bi thương chỉ nhìn Thiên Phong, cô chỉ hy vọng anh tin tưởng cô, che chở cho cô mà thôi.
Đôi mắt Ngọc Vân rủ xuống, buồn bã, thất vọng rồi tuyệt vọng, khi Thiên Phong lạnh lùng quay đi nơi khác, nước mắt Ngọc Vân rơi nhiều hơn, cô biết anh đã không còn tin cô nữa rồi, đôi mắt anh không có một tia ấm áp nào, mà chỉ có một màu âm u.
Nói xong Thẩm Ngọc Mai còn vung tay tát cho Ngọc Vân vài cái bạt tay, tát đến mỏi tay mới chịu dừng lại. Rồi cô ta đưa tay kéo tấm chắn hất tung lên không trung. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm Ngọc Vân dường như mất đi chỗ dựa duy nhất. Ngọc Vân co rút người lại, che đi cơ thể đang lộ thiên trước mắt mọi người.
\-'Đủ rồi'.
Thiên Phong hét lên, làm người đàn ông trên giường giật mình ngồi dậy, đối mặt với ánh mắt sắc lẹm như dao của Thiên Phong, hắn ta run sợ trong lòng, vọt dậy định tuôn ra khỏi phòng, nhưng thật không may, hắn đã bị Thiên Phong bắt lại, lôi hắn đẩy mạnh vào tường, rồi anh nắm tóc hắn kéo xuống sàn, đầu hắn va chạm với mặt đất liên hồi làm máu tuôn ra. Thiên Phong đưa chân đá liên tục vào bụng hắn như trút đi cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Trợ lý Lưu bên cạnh vội vàng ngăn cản tổng giám đốc của mình lại vì sợ nếu tiếp tục đánh sẽ sảy ra án mạng mất.
\-'Đưa hắn vào nhà thương điên mãi mãi cũng không được ra ngoài'.
Rất nhanh hắn đã được người làm kéo ra ngoài.
Ngọc Mai đã thu tình cảnh này vào mắt, cô ta cũng không khỏi ớn lạnh trong lòng.
Ánh mắt của Thiên Phong và tất cả mọi người chăm chú vào vết máu đỏ thắm trên giường lớn.
Thiên Phong cả người tràn đầy sát khí, sự phẫn nộ trong lòng đã lan toả mạnh mẽ khắp phòng khiến người ta khiếp đảm.
Thời khắc Thiên Phong bước vào phòng, thì mọi thứ anh mơ mộng đều hoàn toàn sụp đổ, mọi nhớ nhung khắc khoải về cô đều tan thành mây khói. Thời khắc ấy cũng khiến anh trở thành một con người đang sợ, trong quá khứ một người phụ nữ và một người đàn ông đang loã thể quấn lấy nhau dường như đã ăn sâu vào trong xương máu trở thành một bóng ma lớn nhất trong đời mà anh muốn xoá bỏ. Nhưng hôm nay chính Ngọc Vân đã vô tình khơi dậy.
Và chính cô cũng đã vô tình biến Thiên Phong từ giây phút này trở nên lãnh khốc vô tình như một cơn lốc xoáy giữa sa mạc hoang vu sẵn sàng phá hủy mọi thứ trước mắt mình.
Ngọc Vân cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô co rút người lại, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn Thiên Phong.
\-'Thiên Phong em không biết chuyện gì cả, em không biết người đàn ông đó từ đâu tới, xin anh hãy tin tưởng em một lần thôi được không? Em cầu xin anh. Cầu xin anh'.
Ngọc Vân nói mà giọng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má, ướt đẫm đôi hàng mi, Ngọc Vân lắc đầu liên tục nói "vì sao lại như thế", cô nhìn tấm chắn mỏng bị vứt đi mà tâm can đau đớn như bị dày vò, cô nhìn tất cả mọi người trong phòng với ánh mắt van xin rồi nhìn xuống tấm chắn, không ai chịu giúp cô cả, lúc này Ngọc Vân ước gì mình có một phép màu biến chăn trở lại bên cạnh mình, cô bất lực nhìn chằm chằm lấy nó. Nỗi thống khổ và tuyết vọng đang xâm chiếm lấy tâm hồn bé nhỏ của Ngọc Vân.
Đôi mắt Ngọc Vân chợt loé lên tia hy vọng khi Thiên Phong tiến lên vài bước cúi người xuống nhặt tấm chăn lên, rồi đi về phía cô.
Ánh mắt ôn nhu có vài phần cảm kích của cô nhìn anh, không chớp mắt, bao nỗi bất an trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
\-Em biết anh sẽ không bỏ mặt em mà, nhất định anh sẽ tin tưởng em có phải không.
Nghĩ thế, Ngọc Vân thấy bản thân có chút mong mỏi nụ cười của anh, chờ mong vòng tay ấm áp của anh.
Khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng dùng chăn bao bọc lấy thân người mảnh mai của Ngọc Vân thì lúc ấy mọi thứ dường như vỡ òa, nước mắt Ngọc Vân rơi nhiều hơn, cô nhìn anh muốn ôm anh vào lòng và muốn anh che chở.
Khi Ngọc Vân muốn dựa vào vòm ngực cường tráng của anh, khoảnh khắc anh lạnh lùng gạt bỏ đôi bàn tay bé nhỏ của cô đang cố gắng vươn tới thì mọi thứ trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ.
\-Thiên Phong.
Cô rưng rưng mà giọng nói trở nên nghẹn ngào, tha thiết gọi anh.
\-Thiên Phong, em cầu xin anh hãy tin em, một lần này thôi.
...
\-Em cầu xin anh.
...
\-Cầu xin anh mà.
...
\-Cầu xin anh.
...
Ngọc Vân quỳ gối xuống nền nhà, chân thành mà cầu xin.
Chua xót, tuyệt vọng, đau đớn khi đáp lại cô chỉ là một khoảng không gian im lặng như tờ, cơ hồ chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn, của tất cả con người có mặt trong phòng.
Đôi mắt sâu thẳm của người trước mắt không mang một chút ấm áp nào mà chỉ là một sự vô cảm, xa lạ như chưa từng quen biết.
Thiên Phong làm Ngọc Vân đau lòng tới mức muốn chết quách đi cho xong.
Nước mắt cô vẫn tuôn dài trên má.
\-Cô bảo tôi tin tưởng cô thế nào đây.
Anh rất bình thản mà nói, nhưng trận đáy lòng đã hình thành những cơn sóng ngầm.
\-Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ từ bỏ tình yêu lâu năm, để yêu thương cô, sống thật hạnh phúc bên cô.
Từng câu từng chữ của anh nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng đối với Ngọc Vân mà nói nó chính là một con dao đang từ từ cứa sâu vào lòng của cô.
Ngọc Vân ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh đã đỏ hoe, thấy vậy Ngọc Vân càng đau lòng hơn, rồi cô lại ôm lấy đôi chân anh khẩn thiết mà van xin.
\-Thiên Phong! Xin anh hãy tin em đi mà.
...
\-Cầu xin anh! Cầu xin anh.
Biết bao nhiêu ngọt bùi cay đắng mà cô từng nếm trải trong đời cũng không bằng một ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, của anh, nó đã giết chết linh hồn của Ngọc Vân rồi.
Cô biết tình ngay lý gian cho dù cô có quỳ ở đây tự biện minh cho mình thì cũng chỉ bằng thừa lại càng khiến anh khinh miệt, ghét bỏ cô nhiều hơn.
Từng giọt nước mắt còn vương trên má rồi lại rơi xuống vỡ tan trên mu bàn tay cũng đã cuốn theo một tình yêu sâu đậm khiến Ngọc Vân từ bỏ tự do để bước vào cuộc hôn nhân mà cô tự cho là hạnh phúc để rồi phải chuốt lấy bao nỗi thống khổ.