Những ngày liền sau đó, Trình Nhu liên tục ở lều trại bệnh viện của Lục Viễn, cô cùng các y tá hỗ trợ sơ cứu cho những người bị thương, họ gần như làm việc không biết mệt nhọc, chưa từng ngừng nghỉ.
Màn đêm buông xuống, khí hàn lành lạnh phảng phất, trên bầu trời những vì sao lấp lánh, đẹp đến mê hồn.
Trong khi Trình Nhu đang ngất ngưởng ngủ gật thì Lục Viễn bước tới, anh dùng vai mình đỡ lấy đầu cô, làm chỗ dựa để cô có giấc ngủ ngon lành hơn.
Sự lặng im này cùng với bầu trời đêm lung linh, thực khiến anh cảm thấy mình may mắn, thì ra hạnh phúc không ở đâu xa xôi, nó ở ngay trước mặt.
Dường như có một luồng hơi thở ấm áp phảng phất đánh thức Trình Nhu, cô lơ mơ ngước nhìn Lục Viễn, ánh mắt sáng quắt đó, sống mũi cao nhấp nhô đó, làn môi mềm mại đó, khiến cô không thể nào rời mắt. Anh như vầng trăng sáng giữa bầu trời đầy sao ẩn duật trong tim cô, như là cỏ non tươi xanh mơn mởn mọc giữa vùng đất hoang tàn, thơm dịu nhẹ và thoải mái.
“Lục Viễn!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Viễn khẽ cúi đầu, anh bắt gặp ánh mắt say mê của cô, làn môi mềm hé nụ cười thật ấm áp.
“Sao thế?”
“Chúng ta thực sự đã yêu nhau sao? Em không nằm mơ đó chứ!”
Đồ ngốc này! Chưa tỉnh ngủ hay sao?
“Là thật!”
Nhưng vì sao cô cứ cảm giác ảo ảnh lắm! Cứ như người bên cạnh cô là anh, mà không phải anh.
Trước kia cô xem anh là ước mở để mình theo đuổi, bây giờ khi có anh rồi thì lại cảm thấy thiếu đi sự chân thật. Phải chăng do ước mơ không hình, không dạng nên cô mới có cảm giác như thế ấy?
Nhìn sâu trong đôi mắt đen láy của cô, anh hiểu sự lo lắng của cô, là vì mọi thứ xảy đến quá đột ngột khiến cô nhất thời chưa thích ứng được.
“Trình Nhu… Mỗi vì sao đều mang một sứ mạng riêng. Con người ta cũng vậy, duyên phận vốn dĩ là thứ khiến chúng ta khó lường được nhất, vì nó chính là sự chọn lọc lấy một người trong thế giới hàng tỉ người ngoài kia. Có thể có những lựa chọn sai lầm, nhưng anh tin sau mỗi sai lầm là một bài học. Sau này, giữa hai chúng ta có thể xảy ra nhiều cãi vã, nhưng mà anh hứa sẽ yêu thương em, nếu em không buông tay trước thì anh nhất định sẽ nắm chặt. Anh muốn bên em, cùng em đi qua những cột mốc quan trọng của cuộc đời. Cho dù là ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, sáu mươi tuổi, anh vẫn sẽ bên em, cùng nhìn em già đi, cùng chăm sóc nhau ở tuổi xế chiều. Anh cũng đã từng rất nhiều lần tưởng tượng về tương lai của chúng ta. Mặc dù anh không nói với em nhưng từ lâu anh đã xem em như đích đến của đời mình. Vì thế Trình Nhu em đừng lo lắng điều gì nữa, cứ yên tâm nắm tay anh là được, còn mọi thứ cứ để em lo.”
Khoé mắt Trình Nhu cay cay, có lẽ là cảm động, cô nghẹn ngào lắc đầu nói:
“Như thế đâu có được!”
Lục Viễn giật mình hoảng hốt hỏi lại:
“Sao mà không được?”
Thấy sự lo lắng ẩn duật nơi đáy mắt anh khiến cô bật cười thành tiếng:
“Lỡ đâu em quen thói rồi ỷ lại thì phải làm sao?”
“Thì anh sẽ chiều chuộng em…”
Nụ cười vụt tắt, một giây kế tiếp, là màn khoá môi đầy ân ái. Nụ hôn quyện sâu từ môi tới răng vào tận miệng. Làn môi anh mút mát, cuống lưỡi như con rắn không đầu xông thẳng vào nơi hang đá sâu thẳm, trêu đùa, giỡn nhảy, khuấy đảo cảm giác trong cô, khiến thần trí cô bị mê muội.
Cô dần đáp lại, liếm láp từ môi tới cuỗng lưỡi, sự cọ xát ấy tạo nên niềm hưng phấn khó tả. Cô gái này từ đầu đến cuối vẫn luôn mạnh bạo như thế.
——————————-
Bốn ngày sau, chuyến tình nguyện kết thúc, họ cùng nhau quay trở về thành phố.
Sau khi nghe tin Trình Nhu và Lục Viễn cùng trở về thì vợ chồng Băng Tâm vội vã chạy tới bệnh viện.
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tíu tít như đôi chim ri của cặp tình nhân mới nảy mầm khiến vợ chồng Hạ Băng Tâm không kìm được cơn sốc, lòng thầm lặng vui mừng không tả xiết.
“Trình Nhu… Cậu được lắm! Tự mình dấn thân vào nguy hiểm mà không thèm nói với tớ một tiếng nào.”
Trong đáy mắt Trình Nhu ẩn duật bao áy náy và xám hối, cũng có phần tự trách bản thân.
“Xin lỗi! Do gấp quá mà tớ không kịp nói với cậu.”
Đương nhiên, không hẳn là Hạ Băng Tâm giận dỗi, chỉ là cô thực lòng lo lắng cho Trình Nhu, nhưng khi thấy cô ấy trở về cùng Lục Viễn thì lòng cô tự khắc an nhiên.
“Nhưng mà… thành quả gặt hái được có vẻ không nhỏ nhỉ?”
Trình Nhu ngại ngùng cười:
“Cũng chỉ là vật nặng lình kình thôi!”
Một người trong đám bác sĩ trẻ trong cùng chuyến thiện nguyện lên tiếng nói lớn:
“Hai người này suốt dọc đường phát không ít “cơm chó” cho đám người độc thân như chúng tôi đấy! Thật là khiến trái tim mong manh của tôi vụn vỡ.”
Thấy được sự ngại của Trình Nhu, Lục Viễn bèn cản anh chàng kia lại:
“Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Lạc Thần từ đầu tới giờ chỉ đứng cười cười, cũng không thể đứng yên được nữa, anh ghé tai Lục Viễn thì thầm:
“Này… chuẩn bị sẵn tâm lý đi nhé! Phụ nữ lúc mang thai thật sự rất rất khó chiều.”
Lục Viễn không chịu thua nói lại:
“Cậu quên tôi là bác sĩ sao?”
“Nhưng Trình Nhu cũng không phải hạng phụ nữ mỏng manh dễ đối phó đâu! Hi hi…”
Hai người họ mải thậm thụt nhưng lại không biết là đang có hai mắt nhìn sắc nhọn cách đó không xa lắm!
“Hai người thầm thì to nhỏ cái gì đó hả?” Tiếng đồng thanh của hai cô gái cùng vang lên.
Thấy tâm khí của Hạ Băng Tâm khá căng thẳng, Hàn Lạc Thần đành tự động tách mình ra xa Lục Viễn, tiến tới ôm ấp vợ ngọt nhạt nói:
“Vợ à… anh là đang hướng dẫn Lục Viễn cách yêu chiều phụ nữ thôi!”
“Thật sao?”
“Thật…”
Hạ Băng Tâm cười nhạt ba tiếng liền, sâu trong đôi con người đen láy là sự trống rỗng nhìn Hàn Lạc Thần.
“Có ma nó mới tin…”
“Anh…”