Bóng tối bao trùm khắp thành phố, chân mây ẩn duật sự xám xịt và âm u báo hiệu trời sắp sửa đổ cơn mưa.
Hạ Băng Tâm rảo chân bước vội hi vọng sẽ trở về nhà kịp trước khi mưa tới. Bất ngờ chuông điện thoại réo lên, cô dừng bước nhấc máy.
“Alo…”
“Là tôi Viên Tinh Tinh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cô có muốn biết thân phận mình không? Tôi biết bố ruột cô hiện giờ đang ở đâu đó. Nếu muốn biết thì bây giờ tới bãi đất trống ngoài ngoại ô.”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đầu giây bên kia đã dập máy. Đúng là bao năm qua cô đang rất muốn biết bố ruột mình là ai? Để hỏi ông ấy xem thử vì sao lại nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con cô? Nhưng mà bây giờ đây cô lại hơi chùn bước. Nếu bây giờ thực sự gặp lại người ấy thì cô cũng chẳng biết phải mở lời ra sao.
Có mà như không thà không có còn hơn…
Giả sử ông ấy muốn nhận cô thì tại sao hai mươi mấy năm qua lại chưa từng tìm tới gặp cô dù chỉ một lần.
Hiện tại cô đang rất rối bời và phân vân, bao nhiêu suy tư cứ quẩn quanh lấy ruột gan cô khiến lòng cô thấp thỏm.
Cuối cùng cô vẫn quyết định tới khu đất hoang để hỏi rõ Viên Tinh Tinh. Dù là tin xấu hay tốt thì ít ra sau này cô cũng sẽ không phải hối hận vì mình từng bỏ lỡ.
Khi Hạ Băng Tâm vừa tới thì ngoài trời dần đổ cơn mưa, những hạt mưa trĩu nặng ào ào như trút. Khu đất trống vắng tanh lại tối mịt khiến lòng cô không yên.
“Viên Tinh Tinh… cô ở đâu?”
Bất ngờ có bóng đen vụt qua phía sau lưng cô, cảm giác như có một vật cứng cáp vừa đập lên gáy khiến cô đau đớn mà lịm đi.
Đến khi tỉnh lại thì cô đã bị trói chặt trước trụ cột nhà.
Đứng trước mặt cô là Viên Tinh Tinh, cô ta ăn diện đơn giản, đầu đội chiếc mũ màu đen tuyền, chân đi giày thể thao trắng. Ánh mắt cô ta nhìn Hạ Băng Tâm đầy hận thù và xa cách.
Hạ Băng Tâm vừa đau đến nhăn nhó vừa yếu ớt nói:
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Bắt người là phạm pháp đó. Mau thả tôi ra.”
Mép môi Viên Tinh Tinh nhếch lên cười nhạt, sắc mặt cô ta đen sạm lại trông rất khó coi.
“Thả cô ra… hứ… đâu dễ như thế. Tôi phải mất bao công sức mới lừa được cô tới đây mà.”
Dây thừng siết chặt làm cổ tay Hạ Băng Tâm đau nhói, cô cố nén cơn đau hỏi tiếp:
“Rốt cuộc thì cô muốn gì?”
Bàn tay Viên Tinh Tinh nhẹ nâng cằm Hạ Băng Tâm vểnh lên, miệng cô ta cười đầy xảo trá, báo hiệu điều không lành.
“Tôi muốn làm gì ư?…” Ánh mắt cô ta đảo nhìn về phía can chất lỏng màu xanh phía xa xa. “Đương nhiên là tiễn các người xuống hoàng tuyền rồi. Nhưng mà cô yên tâm, tôi còn đặc biệt mời tới cho cô hai người nữa, rất nhanh thôi họ sẽ tới, cô không phải đơn phương độc mã đâu.”
Hai mắt Hạ Băng Tâm kinh ngạc liếc nhìn Viên Tinh Tinh. Cô thực không ngờ tâm địa cô ta lại ác độc tới vậy. Thật khiến người ta kinh tởm.
“Tinh Tinh cô bị điên sao? Cô làm thế sẽ không được gì đâu mà ngược lại chỉ hại bản thân cô mà thôi!”
Trong đôi mắt của kẻ phát điên dường như không còn phân biệt được phải - trái- đúng - sai nữa. Viên Tinh Tinh cười ha ha ba tiếng lớn rồi chằm chằm nhìn Hạ Băng Tâm.
“Tôi không được gì nhưng cũng chẳng còn gì để mất cả.”
Chỉ có điều Hạ Băng Tâm thực không hiểu mình đã làm gì để Viên Tinh Tinh căm hận tới mức muốn giết chết như này.
“Nhưng tôi đâu làm gì cô tại sao cô cứ năm lần bảy lượt hãm hại tôi?”
Hai khoé mi Viên Tinh Tinh cay cay, những giọt nước mắt dần ướt nhoè đáy mắt cô ta. Dòng hồi tưởng khiến cô ta đau quặn lòng.
“Đúng là cô không làm gì tôi thật. Nhưng mà có trách thì hãy trách cô quá xinh đẹp và nổi bật. Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều yêu mến cô, dựa vào cái gì mà lúc nào cô cũng hơn tôi. Ngay đến cả người tôi yêu cô cũng cướp đoạt. Ngay cả vị trí trưởng phòng thiết kế của tôi cô cũng tranh giành.”
Người ta thường nói sự ghen tỵ có thể giết chết một con người đúng thực không sai.
Hạ Băng Tâm có làm gì cũng không ngờ những thứ cô vô tình có được lại trở thành cái gai trong mắt Viên Tinh Tinh.
“Cô sai rồi. Tôi chẳng cướp đoạt hay tranh giành của cô thứ gì cả. Tôi cũng chưa từng xinh đẹp hay nổi bật hơn cô. Chỉ là cô không tự tin về chính mình mà thôi!”
Viên Tinh Tinh điên cuồng gào lên:
“Tôi không sai. Mấy năm qua cô biệt tăm tôi trở thành điểm nhấn trong mắt nhiều người nhưng từ khi cô xuất hiện tôi lại trở nên nhạt nhoà. Đáng lẽ ra cô không nên quay lại, càng không nên xuất hiện trước mặt tôi.”
Hạ Băng Tâm chưa kịp mở miệng nói tiếp thì đã bị Viên Tinh Tinh dùng dẻ bịt miệng lại. Ngoài trời mưa có ánh đèn pha sáng rực, hình dáng một người đàn ông thấp thoáng bước tới.
Mặc dù cô nhận ra đó là Hàn Lạc Thần nhưng lại không cách gì để bảo anh mau chạy đi cả. Vì miệng cô bị nhét một nắm vải căng phồng, cơ bản không cách nào phát ra được thành tiếng.
“Băng Tâm… Băng Tâm…”
Tiếng kêu vang vọng trong miền trời tối mịt, khung cảnh hoang tàn khiến người ta phải cảm thấy kinh hãi.
Mãi tới khi tiếng kêu ngừng hẳn khiến lòng cô vô cùng âu lo. Cô sợ anh không cẩn thận bị Viên Tinh Tinh đánh ngất giống mình.
Kết quả giống như cô dự đoán, chỉ sau chốc lát Hàn Lạc Thần đã bị kéo lê tới ngồi cạnh cô. Viên Tinh Tinh dùng dây thừng trói chặt anh lại, giống như cách mà cô ta đã làm với Băng Tâm.
“Lạc Thần… tỉnh lại đi.”
Cho dù cô có kêu như thế nào thì anh vẫn không chịu tỉnh. Cô bất lực ngước đôi mắt căm phẫn nhìn Viên Tinh Tinh.
“Sao cô lại bắt anh ấy? Có gì thì nhằm vào tôi, mau thả anh ấy đi đi.”
Viên Tinh Tinh vừa buộc xong nút thắt cuối cùng liền đứng dậy, cô ta cười đểu đáp lại:
“Làm sao thế được, tội anh ta chỉ nặng sau cô một chút thôi!”
Suốt cả đêm hôm ấy, hai người họ ngồi cạnh nhau và làm bạn với côn trùng. Mặc dù biết rõ ý đồ của Viên Tinh Tinh nhưng lại không cách nào cởi trói, lại càng không thể ngăn cản sự điên cuồng của cô ta.
Trời vừa hửng sáng thì một người đàn ông khác lại xuất hiện. Khi ông ta bước lại gần cả Hạ Băng Tâm và Hàn Lạc Thần đều bị choáng ngợp. Họ hoàn toàn không hiểu chuyện này có liên quan gì tới Lộ Giản Vân.
Đương nhiên kết cục của Lộ Giản Vân chẳng khác gì hai người họ.
Sau khi hoàn thành mục tiêu trói ba người họ xong thì Viên Tinh Tinh nhếch mép môi cười nhạt.
“Cuối cùng cũng đủ người rồi.”