Sáng đầu xuân ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng toả sắc vàng xuống nhân gian.
Cỏ cây hoa lá đua nhau đâm chồi xanh mơn mởn như oằn mình đón chào năm mới.
Chiếc Lexus nâu xám dừng lại ở khu mộ rộng lớn ngoại phía Tây thành phố. Bốn người nhà họ Hàn cùng nhau đi lên từng nấc cầu thang lên vị trí cao nhất.
Mộ của mẹ Băng Tâm được đặt ở cánh trái bên ngoài cùng. Trên tấm bia màu xám đen có dán một tấm hình người phụ nữ trẻ với nụ cười rạng rỡ.
Hạ Băng Tâm nhẹ cúi người lau dọn xung quanh mộ rồi đặt bó hoa Bách Hợp xuống phía trước.
Hàn Lạc Thần thay vợ rót rượu, thi thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Hạ Băng Tâm.
Sau cuối bốn người nhà họ Hàn đứng thẳng tắp trước di ảnh của người phụ nữ. Hàn Trung Chính mở lời nói:
“Bà thông gia à… cảm ơn bà đã cho tôi được sống thêm một lần nữa. Nhà họ Hàn nhất định sẽ đối tốt với Băng Tâm. Mong bà ở dưới đó hãy an nghỉ.”
Giang Bách Hợp rưng rưng tiếp lời chồng:
“Bây giờ hai đứa nó rất yêu thương nhau, ở bên nhau rất vui vẻ. Băng Tâm cũng đang từng bước tiến tới ước mơ của chính mình. Cho nên bà hãy an lòng, ở dưới đó sống thật tốt nhé!”
Cứ mỗi khi đứng trước mộ mẹ Hạ Băng Tâm không kìm được mà rơi nước mắt. Hàn Lạc Thần dang rộng đôi vòng tay ôm cô sà vào lòng. Cái ôm đầy ấm áp và tràn ngập tình yêu thương mà anh dành cho vợ.
Khoé mi cô rưng rưng nhưng môi vẫn nhoẻn cười, cô nghẹn ngào tâm sự.
“Mẹ à, con sống rất tốt. Bây giờ con đã có một gia đình đúng nghĩa. Có ba mẹ chồng hết mực yêu thương, có anh chồng ra sức cưng chiều. Con cũng đang dần thực hiện ước mơ của bản thân. Lạc Thần… anh ấy vẫn luôn kề cạnh và giúp đỡ con nhiều lắm!”
Dành ánh mắt yêu thương nhìn Hạ Băng Tâm rồi lại quay sang nói với mẹ vợ. Tận sâu trong cõi lòng Hàn Lạc Thần có chút chua xót.
“Mẹ yên tâm con nhất định sẽ bảo vệ, yêu thương và trân trọng con gái mẹ. Nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ ấm ức nào cả.”
Tất cả những xúc cảm đều lần lượt được bày tỏ. Sau cuối, họ cùng nhau rời đi.
Hạ Băng Tâm không kìm được lòng mình mà ngoái đầu nhìn lại, thi thoảng lại cảm thấy nhói lòng vì nỗi nhớ mẹ da diết.
Cô ước gì mẹ có thể sống lâu hơn một chút để được nhìn thấy cô hạnh phúc. Ấy vậy mà khi mẹ ra đi vẫn không thể yên tâm về cô. Vẫn phải nhìn cô tất bật với cuộc sống.
Bây giờ cuộc sống cô đã khác đi nhưng lại không còn mẹ nữa.
———————————
Nhà hàng Âu sang trọng thủ phủ ở vị trí đắc địa của thành phố. Tiếng nhạc Cello trầm ngâm, không gian thoáng đãng dễ chịu, khách khứa đông đến mức đã chật kín bàn.
Hạ Băng Tâm khoác tay Hàn Lạc Thần đi từ cửa vào, họ được nhân viên phục vụ dẫn tới bàn dành cho năm người ở góc tường kính. Ở đó có Trình Nhu và Lục Viễn đang ngồi đợi sẵn, bầu không khí giữa bọn họ có chút không vui và ngượng ngùng.
“Mới đầu năm đầu tháng mà hai người làm sao thế? Mặt mày cứ xâm xỉa như thế kia.”
Trong khi Lục Viễn vẫn trầm ngâm thì Trình Nhu lên tiếng đáp lời:
“Chẳng phải vì mấy người tới muộn quá sao? Bụng tôi sắp không chịu được nữa rồi đây này.”
Vừa lúc Ôn Diêu tới, sắc mặt anh ta tươi như hoa đầu mùa, đang định ôm chầm lấy Hạ Băng Tâm liền bị Hàn Lạc Thần ngáng đường cản lại.
Đôi tay Ôn Diêu vô thức rơi xuống, nụ cười trên môi vụt tắt, thay vào đó là sự xám xịt như màn đêm bao phủ lấy gương mặt điển trai của anh ta.
“Đồ nhỏ nhen. Băng Tâm cũng như em gái của tôi đó. Đâu thể gả cho cậu xong là tôi mất đi đứa em gái được.”
Sắc mặt Hàn Lạc Thần lạnh như băng, ánh mắt bình thản như nước nhìn Ôn Diêu.
“Giữa hai người không có máu mủ, như thế không an toàn.”
Thấy bầu không khí giữa hai người đàn ông khá căng thẳng, Trình Nhu bèn đứng dậy tự đẩy bản thân làm tấm bia đỡ đạn. Dù sao tâm trạng cũng đã không vui có tệ hơn chút nữa cũng chẳng làm sao cả.
“Nào… Ôn Diêu… ôm em đi.”
Vẻ mặt Ôn Diêu có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng định thần lại được tâm trí. Hiếm khi thấy Trình Nhu chủ động như thế. Chẳng phải trước kia cô ấy rất ghét để người khác chạm vào người hay sao?
Chầm chậm bước lại gần Trình Nhu, Ôn Diêu chỉ vỗ nhẹ tay lên bờ vai gầy của cô ấy rồi tiến tới ngồi vào bàn.
“Chẳng phải là tiệc đầu năm sao? Nào… mau nhập tiệc thôi!”
Tất cả mọi người đều lần lượt an toạ, liếc thấy vẻ mặt không đúng lắm của Lục Viễn, Hàn Lạc Thần bèn ghé sát vai anh ta hỏi.
“Có chuyện gì rồi sao? Trông mặt mày cậu ủ rũ thế.”
Lục Viễn gượng cười, anh ta lắc đầu đáp:
“Không có gì. Chắc là mấy ngày liền trực ở bệnh viện cho nên ngủ không đủ giấc thôi!”
“Công việc quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn là trên hết.”
“Tôi biết rồi.”
Ánh mắt Trình Nhu nãy giờ chưa một giây một phút nào rời khỏi Lục Viễn. Anh ta càng dửng dưng bao nhiêu thì lòng cô càng quặn thắt bấy nhiêu. Trái tim cô như có hàng ngàn mũi dao sắc nhọn đâm sâu, như có hàng tỉ cây kim bén ngự trị, đau đến tái tê, đau đến mức không còn cảm thấy đau.
Yêu một người là sai sao?
Tình yêu của Trình Nhu không đáng để Lục Viễn để tâm dù chỉ một chút hay sao?
Anh ta thà dịu dàng với cả thế giới nhưng lại nhẫn tâm với một mình cô.
Cứ những lúc cô ấy muốn lại gần anh ta thêm một chút thì anh ta không chút do dự mà đẩy cô ấy ra xa.
Trình Nhu cũng là con người, cũng có trái tim và máu thịt, cũng biết đau biết buồn kia mà.
Sao chưa bao giờ thấy Lục Viễn để ý tới?
Suốt cả bữa tiệc, Trình Nhu không ngừng uống rượu, là rượu vang loại mạnh nhưng cô ấy lại không thể nào say, càng uống càng tỉnh, càng cố quên lại càng nhớ, càng muốn từ bỏ lại càng đau lòng.
Cả Ôn Diêu và Hạ Băng Tâm đồng lúc giữ tay Trình Nhu lại.
“Cậu đừng uống nữa.”
“Trình Nhu, em có chuyện gì à?”
Dứt cánh tay mình ta khỏi vòng tay hai người bọn họ, Trình Nhu lạnh lùng cất lời:
“Mọi người cứ mặc kệ em.”
Lúc ấy, Lục Viễn mới có chút xao lòng. Anh ta biết rõ là mình đang vô tình khiến Trình Nhu bị tổn thương. Nhưng lại không thể cho cô ấy chút hi vọng nào. Bởi vì cho người đơn phương một tia hi vọng tức là đang giết chết trái tim họ.
Ảo tưởng càng lớn… thất vọng càng nhiều…
Thà cứ để cô ấy đau một lần rồi từ bỏ vẫn còn hơn khiến nỗi đau kéo dài thêm.
Trình Nhu lại tiếp tục dốc ly rượu lên uống cạn, rượu thấm lòng cay, men say khiến nỗi đau cô tê dại.
Mặc dù đã ngà ngà say nhưng trong đầu Trình Nhu vẫn không thể nào quên đi được ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn khi nhìn mình. Lại càng nhớ rất rõ cái nhìn âu yêm mà anh ta dành cho Hạ Băng Tâm. Đó chính là sự khác biệt giữa người được yêu và không được yêu.