Thời gian tới bầu không khí giữa Hạ Băng Tâm và Hàn Lạc Thần căng như dây đàn. Luồng khí lạnh lẽo toả nhiệt khiến trên dưới B&J gần như bị đóng băng. Họ không nhìn nhau, không nói với nhau câu nào, chỉ bên nhau như người vô hình, làm việc chung một công ty, ở chung dưới một mái nhà.
Điều đó khiến khoảng cách giữa hai người trở nên xa cách. Nỗi lòng Hạ Băng Tâm nguội lạnh, cô cho rằng trước giờ đều do bản thân quá ảo tưởng. Anh chưa từng muốn tới gần cô, chỉ là do cô đã quá ngây thơ tự mình xích lại gần anh, để giờ nhận về cái kết không thể nào đắng hơn được.
Một mình trầm ngâm suy nghĩ khiến Hạ Băng Tâm đờ người. Suốt cả ngày hồn cô như bay bổng, mọi nghĩ suy đều trở nên rối như tơ tằm. Bất ngờ cô đứng phắt dậy trước những con mắt kinh ngạc, cô tìm tới văn phòng tổng giám đốc.
Tiếng gõ cửa đơn độc vang lên, bên trong vọng ra chất giọng nam lạnh lùng.
“Vào đi.”
Cánh cửa hé mở, Hạ Băng Tâm hừng hực bước vào. Thoáng đầu trong ánh mắt Hàn Lạc Thần là kinh ngạc tiếp đó dần bị sự lạnh lùng che khuất.
“Sao em lại tới đây? Không phải ai cũng được quyền tự do ra vào phòng tổng giám đốc đâu.”
Hạ Băng Tâm run rẩy bước tới, thân thể cô như có luồnv điện chạy qua, pha lẫn một chút hoảng hốt.
“Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em tới. Hơn nữa là anh tự mình đặc quyền cho việc này cơ mà.”
Hàn Lạc Thần thong thả đặt cây bút trên tay xuống bàn, rồi nói:
“Đúng thế, nhưng chỉ một lần đó thôi!”
“Em không quan tâm. Hôm nay em tới là có chuyện muốn nói.”
“Anh không có gì để nói với em cả.”
Hạ Băng Tâm thẳng đường bước tới gần Hàn Lạc Thần, cô xoay ghế ngồi xuống đối diện anh.
“Anh không cần phải nói, chỉ cần nghe và trả lời là được.”
Thấy anh im lặng cô bèn nói tiếp:
“Mấy hôm nay anh làm sao thế hả? Cứ như là đang cố ý né tránh em vậy.”
Anh vờ ho nhẹ mấy tiếng nhằm che đi sự luống cuống:
“Làm gì có chuyện đó…”
Cô gật đầu ra vẻ ưng thuận, mỉm cười nhẹ hỏi tiếp:
“Cứ cho là anh không cố ý đi. Vậy mấy ngày trước đi dạo trên phố, anh hỏi những lời kia có nghĩa là gì?”
Thái độ dửng dưng của anh khiến cô đau lòng, ánh mắt anh né tránh đi sự chờ mong của cô.
“Không có ý gì cả. Chỉ là tiện miệng hỏi như thế thôi!”
Cố nuốt nước mắt vào trong, Hạ Băng Tâm hỏi tiếp:
“Như thế những quan tâm gần đây cũng chỉ là tiện thể thôi có đúng không?”
Không một chút chần chừ, anh gật đầu đáp lại:
“Đúng.”
“Như thế đối với anh, em vẫn không có một chút gì đáng để anh quan tâm sao?”
“Phải… Em đã chọn Lục Viễn rồi còn gì…”
Trái tim Hạ Băng Tâm như có một bàn tay vô hình bóp chặt, cô quặn thắt từng khúc ruột, đớn đau từng cơn, hai hàng nước mắt tuôn trào.
“Lục Viễn sao? Vốn dĩ giữa em và anh ấy chỉ là bạn… Đổi lại là anh, anh xem em là gì hả? Một món đồ chơi sao?”
Hàn Lạc Thần nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Lục Viễn cậu ta thích em. Hơn nữa hôm qua hai người còn cùng nhau vào khách sạn còn gì. Côi nam quả nữ hẹn nhau ở khách sạn, nếu nói trong sạch thì ai sẽ tin.”
Nỗi uất nghẹn trong lòng Hạ Băng Tâm dâng lên tận họng, cô cười phát lên thành tiếng:
“Hàn Lạc Thần… anh là đồ khốn… anh không xứng…”
Nói xong cô gạt đi giọt nước mắt lăn trên hai hàng mi rồi sững sờ rời đi. Cho dù cô có cố giữ bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể kiểm soát được những luồng suy nghĩ viển vông. Chỉ có thể dùng nụ cười giả tạo còn sót lại trên bờ môi để che đậy đi sự phẫn uất.
Hàn Lạc Thần có chút kích động, anh dựa lưng sau sô pha, ngửa mặt lên trần nhà, liên tục buông tiếng thở dài. Đôi mắt lấp lánh của anh dần nhắm lại, trong đáy sâu một mảng tối tăm bao phủ.
Anh nhớ về buổi chiều hôm ấy, khi thấy Hạ Băng Tâm và Lục Viễn vui vẻ bước vào khách sạn Harry, lòng anh nhói lên như hàng nghìn mũi kim đâm sâu vào, như từng vết rỉ máu bị chà xát thêm muối. Cho dù anh có cố thuyết phục bản thân như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn không thể tin họ trong sạch. Bởi vì anh biết Lục Viễn có tình cảm với cô, còn cô khi ở bên cạnh anh ta cũng rất vui vẻ.
Rõ ràng anh từng nói với Lục Viễn là anh sẵn sàng nhường lại Hạ Băng Tâm cơ mà. Sao bây giờ người đau khổ vẫn là anh? Anh từng nói anh sẽ không để tâm tới phụ nữ. Sao bây giờ tâm trí anh choáng ngợp hình bóng cô?
Thần trí anh điên đảo, dường như có quá nhiều luồng suy nghĩ tấn công vào bộ não của anh. Chưa bao giờ anh bị dồn nén như hiện tại.
Hạ Băng Tâm ngừng bước trên sân thượng, hai tay cô chống lên thành tường, hướng mắt nhìn về thành phố xa xa, cô bật khóc nức nở. Tiếng khóc hoà trong khí trời lạnh lẽo, không gian yên lặng khiến cô cảm thấy mình thật cô đơn.
Đâu phải cô chưa từng nghe mấy lời lẽ như thế, nhưng cớ sao khi chính miệng anh thốt lên lại khiến cô đau đớn đến như thế. Cô càng cố chống chế bản thân, sự căm phẫn càng trực trào trước nỗi bất lực.
Có lẽ… cô thật sự đã rung động trước anh…
Điều đó, cô chưa từng ngờ tới…
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Từ phía sau, Tiêu Vu Mẫn hênh hoang đi tới đứng bên cạnh Hạ Băng Tâm.
“Cảm giác bị bỏ rơi như thế nào hả?”
Hít khí trời cố ức chế cảm xúc lại, Hạ Băng Tâm gượng nụ cười đáp lại:
“Bỏ rơi sao? Ai bỏ rơi ai cơ?”
Sự kiêu căng của Tiêu Vu Mẫn chưa bao giờ thuyên giảm, cô ta mạnh miệng nói tiếp:
“Chẳng phải cô mới từ phòng Hàn tổng ra đã chạy tới đây khóc lóc rồi sao? Mắt đỏ lên rồi kia kìa.”
Hạ Băng Tâm vẫn không chịu nhường, cô nói lại ngay:
“Cho dù là thế thì có liên quan gì tới cô.”
Mép môi Tiêu Vu Mẫn nhếch nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Băng Tâm.
“Không được thì đừng có cố nữa. Lạc Thần sẽ không để ý gì tới cô đâu! Trong tim anh ấy chỉ có mình tôi mà thôi!”
Đôi lông mày Hạ Băng Tâm nheo lại, tỏ ra ý khó hiểu, cô hỏi ngược Tiêu Vu Mẫn:
“Kể cả thế thì có liên quan gì tới tôi. Sao cô cứ phải nhằm vào tôi chứ?”
Từng lời từng chữ phát ra từ miệng Tiêu Vu Mẫn chẳng tốt đẹp gì.
“Vì thấy cô cứ bám riết lấy Lạc Thần khiến tôi ngứa mắt.”
Cố gượng cười mặc dù trong lòng nhiều bão tố. Cho dù phải thua Hạ Băng Tâm cũng không chấp nhận phải hạ mình trước một kẻ không biết liêm sỉ.
“À… thì ra cô đánh giá cao tôi như thế sao? Sợ tôi sẽ cướp anh ấy đi mất sao?”
Sự kiêu ngạo của Tiêu Vu Mẫn mỗi lúc một lớn thêm, lời lẽ đầy khinh thường và miệt thị:
“Cô đừng có nằm mơ. Chuột bạch đừng nghĩ mình là thỏ con, thân làm vịt bầu đừng tưởng bở sẽ hoá được thành thiên nga lộng lẫy.”
Hạ Băng Tâm cũng không để mình dễ bị ức hiếp:
“Nếu như không phải sao hết lần này tới lần khác cô cứ dè chừng tôi.”
Hai hàm răng Tiêu Vu Mẫn nhe ra như móng vuốt của thú dữ, có chút giận giữ và đáng sợ.
“Vì cô mưu mô xảo trá.”
Ngược lại, Hạ Băng Tâm lại vô cùng bình tĩnh, từng câu từng chữ mà cô nói như từng mũi kim chích vào da thịt Tiêu Vu Mẫn, nhằm áp đảo sự ngạo mạn của cô ta.
“Quá khen rồi… Tôi lại thấy mình chưa thể nào xuất sắc như cô.”