Những ngày đông rét mướt, người người vội vã hơn, không khí trong B&J ảm đạm hơn trước. Mọi người đều tập trung vào công việc hi vọng có thể được về sớm hơn, nếu phải tăng ca đến tận khuya chắc là sẽ bị khí lạnh nuốt chửng.
Trong khi tất cả mọi người đang dần tan ca, Hạ Băng Tâm một mình cặm cụi bên máy tính. Cho dù là ai gọi cô cũng chỉ đáp qua loa, nhất định không chịu về.
Sau khi xong việc, cô mới nhận ra trời đã tối từ lâu. Màn đêm đặc quánh bao trùm cả không gian, hạt tuyết trắng dày cộm lất phất. Cô chống tay lên cằm say sưa ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một mình cô đối diện với không gian mênh mông có chút choáng ngợp, nhưng cũng có cảm giác khoái cảm thích thú.
Một tiếng quát tháo khiến cô chợt giật mình, lay gọi thần trí cô ra khỏi những rối ren.
“Em không cần mạng nữa à… Mấy giờ rồi mà còn ngồi đây.”
Hàn Lạc Thần thở hồng hộc xông vào, đáy mắt anh đỏ lòm đầy giận dữ.
Hạ Băng Tâm thấy thế liền giật phắt người đứng dậy, giọng nói cô ấp úng:
“Em chỉ định hoàn thành xong bản mẫu này rồi sẽ về nhưng không ngờ trời lại tối nhanh như thế.”
Theo nhịp thở tuôn lời ra, Hàn Lạc Thần nắm lấy tay Hạ Băng Tâm kéo đi.
“Tối nay có mưa tuyết… nguy hiểm lắm, em có biết không?”
Hạ Băng Tâm ngỡ ngàng nhìn đôi tay lạnh đang nắm chặt lấy cổ tay mình, cô nghe rõ tiếng anh thở hổn hển, cũng nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt anh.
“Biết thế rồi sao anh còn tới đây.”
“Vì…” Định nói lời gì đó bất chợt cổ họng anh ứ nghẹn, lời anh bị ngắt quãng. “Bà Giang kêu anh tới tìm em.”
Câu trả lời khiến Hạ Băng Tâm khá thất vọng. Cứ tưởng là anh tới tìm cô vì lo lắng, hoá ra tất cả đều do cô ảo tưởng. Tản băng vẫn là tản băng, đá vẫn là đá, chỉ là một trái tim mỏng manh làm sao có thể đập vỡ.
Về tới nhà, Hạ Băng Tâm chào hỏi người lớn xong cũng lê thê bước lên phòng. Chẳng hiểu sao lòng cô trở nên nặng trĩu âm u, thi thoảng lồng ngực nhoi nhói như có gì đó sắc nhọn đang từng nhát đâm sâu. Cho dù Hàn Lạc Thần có nói gì cô cũng bơ đi, làm như mình không nghe thấy, làm như mình chẳng muốn trả lời.
Bàn tay cô vừa nắm được then cửa đã bị một đôi tay chắc nịch cản lại. Hàn Lạc Thần nhìn dáng vẻ xám xịt của cô rồi chợt hỏi:
“Em làm sao thế?”
Hạ Băng Tâm ngước mắt nhìn anh, cô khẽ lắc đầu:
“Không sao.”
Nói xong cô tuyệt tình gỡ tay anh ra, mở cửa đi vào trong. Anh sững sờ tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng rầm ngay trước mắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sáng hôm sau, Hàn Lạc Thần rời khỏi nhà từ sớm, anh tới khu nhà ở phía Tây thành phố tìm Lục Viễn. Mới sáng ra đã bị gõ cửa ầm ầm khiến Lục Viễn tức muốn xiên ngay một dao vào người anh.
“Cậu bị gì à…? Mới sớm ra đã tới làm ầm ĩ lên như thế hả?”
Hàn Lạc Thần ung dung đi vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, định rót ly trà nguội ngắt ra uống liền bị Lục Viễn cản lại.
“Đừng… đừng… uống trà đó mà bị lủng ruột tôi đền không nổi đâu!”
Ly trà trên tay Hàn Lạc Thần bị Lục Viễn cướp đi, anh chỉ có thể trố mắt nhìn.
“Cậu nói xem… bác sĩ các cậu rảnh rang là sẽ cầu mong cho người khác bị bệnh à.”
Lục Viễn vừa đi vào nhà pha ấm trà mới vừa nói vọng ra:
“Không phải ai cũng được cầu mong cho bị bệnh cả. Riêng tôi thì tôi dành tất cả những ân ái đó cho cậu.”
Ấm trà nóng được Lục Viễn bưng ra đặt trên bàn, anh ta vừa chậm rãi rót trà vừa hỏi:
“Cậu đến không chỉ để nói mấy lời phiếm ấy chứ?”
Hàn Lạc Thần nhận lấy ly trà nóng, hương thơm trà Hoa Cúc dịu nhẹ, bọt nước sóng sánh, hơi nóng nghi ngút bốc lên. Anh nhìn ly trà một chốc rồi nâng lên, chu môi thổi nhẹ và uống một ngụm.
“Nếu tâm tư phụ nữ giống ly trà này thì tốt biết mấy.”
Câu nói không sớm, không muộn khiến Lục Viễn vừa nhấp ngụm trà đã bị phun sạch.
“Cậu đang nói gì cơ?”
Hiếm thấy khi Hàn Lạc Thần nhắc tới hai từ “phụ nữ”. Mặc dù Lục Viễn đã biết trước Hàn Lạc Thần luôn đối xử đặc biệt với Hạ Băng Tâm nhưng anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh tới vậy.
Hàn Lạc Thần đặt ly trà xuống bàn, dựa lưng bên ghế sô pha.
“Ý tôi là… làm sao để biết phụ nữ đang nghĩ gì? Dạo này tâm trạng Hạ Băng Tâm thất thường nắng mưa khiến bà Giang cứ làm phiền tôi suốt.”
Đôi mắt Lục Viễn chưa thể chớp nổi, cứ xoe tròn bất động. Một thoáng sau mới ấp úng nổi nên lời:
“Là vì bà Giang chứ không phải… cậu thật sự quan tâm cô ấy sao?”
“Nực cười… Làm gì có chuyện đó.”
“Nếu như cậu thật sự không quan tâm thì sẽ không bao giờ hiểu được cô ấy nghĩ gì, muốn gì và cần gì đâu.”
Đương nhiên Hàn Lạc Thần có thủng tai cũng chẳng hiểu nổi những lời Lục Viễn nói. Trong đôi mắt anh hiện lên vẻ bất lực và mâu thuẫn, chưa bao giờ thấy anh rơi vào thảm cảnh như thế.
Lục Viễn không ngần ngại nói thẳng:
“Lạc Thần… Thực ra, nếu cậu thật sự quan tâm tới cô ấy thì nên mở lòng đi. Đừng mãi tỏ thái độ xa cách như thế nữa. Chờ đến khi mất đi rồi có nuối tiếc cũng không còn kịp nữa đâu!”
Hàn Lạc Thần nhìn trực diện vào đôi mắt Lục Viễn:
“Cái gì mà tôi thích cô ta chứ! Chỉ là tôi bị bà Giang ép buộc thôi!”
Lục Viễn muốn cười nhưng cười không nổi, anh gật gật đầu đáp:
“Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không có gì phải ngại nữa…”
Thân thể Hàn Lạc Thần bất động, cứng ngắc như bị thứ vỏ bọc băng tuyết đóng chặt. Anh ngước đôi mắt hoài nghi nhìn Lục Viễn, ngờ ngợ hỏi:
“Ý cậu là sao? Cậu thích cô ta…?”
Lục Viễn thẳng thắn bộc bạch:
“Vốn dĩ tôi nghĩ cậu cũng thích cô ấy cho nên mới chôn giấu lòng mình. Tôi biết là hai người đã kết hôn, tôi biết mình vô liêm sỉ. Nhưng cậu cũng hiểu rõ về tôi mà, không dễ gì mới có thể rung động trước một người. Cho nên nếu cậu thật sự không cần cô ấy nữa thì hãy để tôi chăm sóc. Và tôi cũng không ngại cướp cô ấy đi nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy.”
Càng lúc tâm trạng Hàn Lạc Thần càng hoang mang:
“Lục Viễn à… Sao cậu không nói sớm? Bây giờ tôi với cô ấy thực sự đã kết hôn rồi. Tôi không muốn chúng ta vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì cả.”
Đôi mắt Lục Viễn cay cay, anh chống tay lên đầu gối, cúi sấp đầu xuống mặt sàn, giọng nói rầu rĩ trầm ngâm:
“Kể từ sau khi cậu kết hôn với cô ấy tôi nghĩ mình sẽ từ bỏ. Nhưng tôi không ngờ mình lại không làm được.”
Hàn Lạc Thần ngớ người nhìn Lục Viễn:
“Cho nên thời gian qua cậu cố ý né tránh tôi.”
Lục Viễn ngửa mặt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Lạc Thần, anh xót xa đáp lại:
“Làm sao tôi có thể đối diện với cậu chứ! Xin lỗi… là tôi có lỗi với cậu.”
Sau một lúc trầm ngâm, Hàn Lạc Thần nói tiếp:
“Được, vậy cứ để cô ấy lựa chọn. Nếu như cô ấy chọn cậu thì tôi sẽ rời đi. Dù gì cuộc hôn nhân này của chúng tôi cũng là do bà Giang ép buộc. Có lẽ giải thoát sớm đỡ tổn thương nhiều.”
Đáy mặt Lục Viễn mở rộng mảng tối, anh nhìn chăm chăm Hàn Lạc Thần đầy bất lực.
“Cậu đang nói thật sao?”
“Ừm…” Hàn Lạc Thần đau đớn gật đầu, bao nhiêu cảm xúc đều bị anh dồn chặt trong lòng.
Lục Viễn bình tĩnh hỏi thêm:
“Cậu cam tâm sao?”
Hàn Lạc Thần vẫn cố chấp gật đầu:
“Phải…”
“Là đang bộc bạch lòng hay dối lòng mình tự cậu hiểu rõ nhất.”