Có gặp gỡ ắt sẽ có chia tay, sau buổi hẹn với Ôn Diêu và Trình Nhu thì Hạ Băng Tâm quay trở về Hàn gia. Suốt cả chặng đường cô không ngừng than ngắn thở dài, thi thoảng lại u sầu ngước nhìn bầu trời thu xám xịt.
Dừng chân trước cửa chính biệt thự, Hạ Băng Tâm lơ đãng nhìn mọi thứ, trong đầu cô hiện lên những luồng suy nghĩ rối ren, càng cố gắn kết chúng lại lại càng khiến cô quay cuồng.
Phải chăng con đường này cô bắt buộc tự mình bước đi?
Phải chăng đó chính là số mệnh?
Chẳng biết Hàn Lạc Thần xuất hiện bên cạnh Hạ Băng Tâm từ lúc nào mà đến lúc cô định thần lại được đã bị kéo đi. Anh thô bạo đẩy cô ngồi lên xe, đóng rầm cánh cửa lại, rồi lái vun vút lao đi.
Hạ Băng Tâm không ngừng run rẩy, bầu không khí ấy như có thế lực ma mãnh bóp chặt lấy trái tim cô khiến cô không tài nào thở nổi.
“Hàn… Lạc Thần… Anh muốn làm gì?”
Anh không nói gì chỉ quay sang nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt anh chất chứa một sự huyền bí khó lường khiến cô cảm thấy mình thật là nhỏ bé.
Cô thật sự không dám đối diện với ánh mắt ấy cho nên đành quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Con đường phố thị về đêm tấp nập, ánh đèn điện sáng trưng, những cửa hàng buôn bán sầm uất, người đi kẻ lại nườm nượp. Chẳng hiểu sao khi ngắm nhìn cảnh tượng ấy lại càng khiến nỗi lòng cô trở nên hiu quạnh và đơn độc.
Có đôi lúc cô còn nghĩ: đây mà là cuộc sống sao? Là cái nhà tù mới phải.
Sống trong cuộc sống nhung lụa thì đã sao? Chẳng có gì thú vị cả.
Sống cạnh người đàn ông tài giỏi và quyền lực thì đã sao? Cũng chỉ là hư danh.
Cô chẳng thà vẫn là cô của trước kia tự do tự tại, sống đúng với ý nghĩa cuộc sống. Dù nghèo quẫn nhưng luôn ngẩng cao đầu. Còn hơn cuộc sống tù túng áp bức, luôn phải nhìn sắc mặt người khác rồi bắt ép bản thân làm theo lối quy củ.
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa một khách sạn hạng sang, Hạ Băng Tâm tròn xoe mắt kinh ngạc, trong đầu cô lởn vởn những suy nghĩ điên rồ không tài nào thoát ra được. Tâm ý của người đàn ông lãnh đạm kia còn khó đoán hơn cả việc bảo cô ngồi đếm sao trên trời.
Cánh cửa xe mở toang, đối diện với ánh mắt sợ sệt của Hạ Băng Tâm là một sự điềm tĩnh của Hàn Lạc Thần.
“Cô muốn tự xuống hay để tôi cho người khiêng xuống.”
Theo bản năng Hạ Băng Tâm dùng hai tay che trước ngực, cất giọng nói lắp bắp:
“Anh muốn làm gì?”
Vẻ mặt Hàn Lạc Thần vẫn không chút biến sắc, đôi mắt anh dấy lên sự không nhẫn nại chăm chăm nhìn Hạ Băng Tâm.
“Xuống xe.”
Hạ Băng Tâm lắc đầu lia lịa:
“Không xuống.”
Ánh mắt Hàn Lạc Thần di chuyển tới hai bảo vệ đang đứng gác ở cửa. Hai bọn họ hiểu ý liền chạy tới.
“Cậu chủ cần chúng tôi giúp gì sao?”
“Khiêng cô ta vào trong cho tôi.”
Hai mắt Hạ Băng Tâm trợn tròn kinh ngạc. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: lần này mình chết chắc. Hàn Lạc Thần này không chỉ độc đoán mưu mô mà còn vô lại.
Cô nghiến răng két két, nhắm mắt nhắm mũi thét lên:
“Có ai không? Cứu tôi với…”
Lời nói còn chưa dứt cô đã bị hai người đàn ông lực lưỡng khống chế, một bàn tay rắn chắc che lấy miệng khiến cô thở không nổi. Tuy rằng bọn họ không rõ Hàn Lạc Thần có ý định làm gì với cô gái kia không nhưng không ai chán sống mà cãi lệnh ông chủ cả. Bọn họ chỉ đành khiêng vác Hạ Băng Tâm đi theo phía sau Hàn Lạc Thần.
Cánh cửa thang máy mở toang, Hạ Băng Tâm bị đẩy đi vào trong như bức bình phong di động, trước mặt cô là Hàn Lạc Thần lạnh lùng vô cảm, sau lưng cô là hai vệ sĩ lực lưỡng, tình thế này cô có mọc thêm cánh cũng khó mà trốn thoát được.
“Hàn Lạc Thần… anh đây là đang bắt người trái phép đó. Mau thả tôi ra. Hàn Lạc Thần… anh có nghe tôi nói không hả?”
Anh không quay đầu chỉ hắt lại giọng nói lạnh lẽo:
“Bịt miệng cô ta lại. Phiền quá!”
Tên vệ sĩ bước lên cạnh Hạ Băng Tâm de doạ:
“Cô còn không im lặng thì tôi không còn cách nào khác là sẽ bịt miệng cô lại đó.”
“Tôi im lặng là được chứ gì.”
Khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở toang là lúc Hạ Băng Tâm gần như nín thở. Đôi chân cô mềm nhũn, thân thể toát ra hơi lạnh, vẻ mặt xám xịt như bầu trời giông.
Hạ Băng Tâm bị dẫn vào căn phòng cuối dãy hành lang trên tầng năm, trong khi cô vẫn còn ngập ngừng thì gã đàn ông đứng phía sau đã đẩy cô đi vào từ lúc nào. Đến lúc cô nhận ra thì cánh cửa phòng đã đóng chặt kín.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hàn Lạc Thần quay lưng chăm chăm nhìn Hạ Băng Tâm, anh chầm chậm tiến về phía cô, vẻ mặt anh tỏ ra cao ngạo và rẻ rúm.
“Làm gì sao? Chẳng phải cô rất muốn thấy thân báo đáp hay à. Nào… tới đây…”
Theo bản năng Hạ Băng Tâm run rẩy lùi về phía sau, khoé mắt cô rưng rưng ướt nhoè:
“Anh đừng qua đây.”
Anh dừng bước gần sát cô, cúi sấp đầu xuống bên tai cô thì thầm:
“Hứ… Cô nghĩ mình xứng để lên giường với tôi sao?”
“Anh…”
Những lời lẽ ấy khiến cô tổn thương vô cùng. Hai hàng nước mắt giàn dụa, cô nói không nên lời.
Đôi mắt anh sắc như dao cứa ngang cổ cô khiến cô tê tái, thời khắc anh ngẩng đầu lên cũng là lúc cô bị đẩy một cú ngã lộn lên giường. Cú ngã đau khiến cô thức tỉnh.
Vốn dĩ cô đã từng nghĩ chỉ cần mình không cản trở ai thì có thể yên bình sống qua ngày ở nhà họ Hàn. Nhưng cô quên mất rằng ở đó có một ác ma không bao giờ chịu tha cho người sống. Hàn Lạc Thần, anh ta chưa bao giờ biết đến hai chữ “tổn thương” vì chính anh ta luôn đánh bị thương người khác. Bởi vậy, giữa cô và anh không bao giờ có thể tồn tại bốn chữ “hoà khí bình ổn”, để có thể sống tiếp cô chỉ còn cách vùng lên.
Hàn Lạc Thần phủi phui trên lớp áo vest, ngữ khí bình thản nói:
“Bây giờ cô có hai sự lựa chọn, một là cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn rồi lập tức cút khỏi nhà họ Hàn, hai là ở lại làm trâu làm ngựa cho nhà tôi.”
Hạ Băng Tâm chống tay yếu ớt gượng dậy, cô mon men tới chỗ bàn cầm tấm chi phiếu lên xem, nhếch mép môi cười nhạt:
“Hứ… Chỉ có chừng này thôi sao? So với cả đời sống sung sướng thì số tiền này thì có là gì.”
Nói xong thì cô thẳng tay xé nát tờ chi phiếu ném xuống sàn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hàn Lạc Thần.
“Thì ra cô cáo già hơn tôi tưởng. Được… Tôi sẽ cho cô thoả mãn.”
Anh rút từ túi áo vest ra chiếc di động gọi cho Giang Bách Hợp.
“Mẹ… tối nay con cùng Hạ Băng Tâm ra ngoài hâm nóng tình cảm sẽ không trở về đâu!”
Anh không ngần ngại kéo cô ôm sà vào lòng để Giang Bách Hợp được yên tâm.
Thế nhưng khi cuộc điện thoại kết thúc anh như biến thành một người hoàn toàn khác. Vẻ mặt anh như thần chết chỉ muốn cướp đi sinh mạng của cô, ánh mắt anh như chứa ngọn lửa chỉ hận không thể trực tiếp thiêu cháy cô. Thực sự, cô không dám đối diện.
Sau đó, anh tập hợp tất cả các nhân viên khách sạn lại.
“Tối nay công việc của mọi người sẽ do cô ta làm hết. Nếu có ai giúp đỡ thì lập tức bị sa thải.” Cánh tay anh chỉ thẳng về phía Hạ Băng Tâm.
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai Hạ Băng Tâm, cô quay sang trừng mắt nhìn anh, sự đắc ý ẩn duật trên khuôn mặt anh khiến cô chán ghét và tức giận.
“Được…”
“Nếu như làm không xong trong đêm nay thì ngày mai làm thêm ba khách sạn nữa.”
Mọi người xung quanh đều bị doạ cho đờ người chỉ riêng Hạ Băng Tâm vẫn điềm tĩnh nhận thách thức.
Công việc ở khách sạn thực sự rất nhiều, hai mươi người cùng làm còn thấy mệt huống hồ gì là một mình cô. Nhưng cô hiểu rõ nếu như mình không nhận chứng tỏ đang tự nhận thua.