“Mẹ… mẹ ơi…”
Tiếng gào thét mỗi lúc một yếu dần đi, Hạ Băng Tâm gục ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt long lanh như sương mai vì ướt lệ, cô đau đớn nhìn theo chiếc giường bệnh đang được các bác sĩ đẩy đi xa khuất.
Đến bây giờ cô vẫn không dám tin là người mẹ dịu hiền của mình đã rời xa nhân thế. Trái tim cô như có thứ gì đó bóp nghẹn, như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên thấu tâm can.
Từ nay cô đã trở thành đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ. Từ nay cô sẽ không còn được nghe thấy mẹ hát, không còn được nhìn thấy mẹ cười, cũng không thể sà vào lòng mẹ mỗi khi cảm thấy mệt mỏi nữa.
Một người phụ nữ trung niên vội vã bước tới ôm chầm lấy Hạ Băng Tâm vào lòng, đôi mắt bà ta ngấn lệ, giọng nói cũng bị cảm xúc làm cho nghẹn ngào.
“Băng Tâm, mẹ con đã giao con lại cho nhà ta thì sau này nhà họ Hàn chính là gia đình của con.”
Tuy không nói ra nhưng lòng cô hiểu rõ từ nay về sau mình sẽ trở thành cây tầm cửi sống bám vào nhà người khác. Cuộc sống ấy dù cô có muốn hay không thì vẫn phải trải qua bởi vì đó là mong muốn cuối cùng của mẹ, cô không thể nào làm trái.
Sau khi tang lễ của mẹ kết thúc, Hạ Băng Tâm thu dọn đồ đạc ở căn nhà trọ cũ chính thức bước chân vào ngưỡng cửa Hàn gia. Xuất hiện trước mắt cô là một cánh cổng dát vàng đồ sộ, nhìn sâu vào bên trong là một sân vườn thênh thang, xa xa hơn nữa là một ngôi biệt thự to lớn thuộc hạng nhất nhì Tân Hải.
Cô rải bước trên thảm cỏ xanh mướt đi về hướng căn biệt thự xa hoa, ánh mắt sầu ưu lơ đãng nhìn mọi thứ, thân thể cô run run như có luồng khí hàn thấm dần vào từng mô da. Tất cả đều xa lạ, sự quý tộc và quyền hành khiến cô cảm thấy bất an.
Quản gia từ phía đối diện bước về phía cô, ông ta cẩn trọng xách va li dùm cô rồi nói:
“Bà chủ đã đợi cô lâu lắm rồi.”
Cô rón rén theo quản gia đi vào căn biệt thự rộng lớn, ánh mắt ngấn lệ quay nhìn xung quanh rồi dừng lại hẳn trên bức ảnh treo tường. Đó là Hàn lão gia- Hàn Trung Chính, người đang được sống nhờ vào nhịp đập trái tim của mẹ.
Mẹ cô trước khi ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác đã đồng ý hiến trái tim cứu sống Hàn Trung Chính, vì không yên tâm về cô cho nên bà chỉ lấy ra một điều kiện duy nhất là nhà họ Hàn phải có trách nhiệm đối với cô. Cho dù phải mang danh kẻ thực dụng hay là tầm cửi nương nhờ ở đậu thì Hạ Băng Tâm vẫn không muốn làm mẹ không yên lòng.
“Băng Tâm, con tới rồi đó sao?”
Giang Bách Hợp vừa bước xuống từng nấc cầu thang vừa hớn hở nói.
“Chào dì…”
“Đừng khách sáo. Từ nay về sau đây sẽ là nhà của con.”
Lời nói vừa dứt thì Giang Bách Hợp đã xấn tới kéo Hạ Băng Tâm ngồi xuống bên ghế sô pha. Vừa thấy bóng dáng Hàn Lạc Thần thấp thoáng ở đầu cầu thang thì Giang Bách Hợp đã lớn tiếng gọi.
“Lạc Thần lại đây một lát.”
Khi nhìn thấy Hạ Băng Tâm thì Hàn Lạc Thần đã chưng ra bộ mặt không ưa. Ánh mắt anh lạnh tựa Bắc Cực khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
“Con còn có việc bận. Mẹ có gì thì nói nhanh lên.”
Bờ môi Giang Bách Hợp hé lên nụ cười như để vơi bớt mấy phần căng thẳng giữa hai đứa trẻ, bà từ tốn nói:
“Dù sao Băng Tâm cũng không thể vô duyên vô cớ vào nhà mình được. Vì thế… mẹ quyết định là… để hai đứa kết hôn.”
Cả hai người sững sờ khi nghe tới tuyên bố của Giang Bách Hợp, tiếng nói một nam một nữ pha lẫn vào nhau.
“Kết hôn…”
“Không thể được.”
Giang Bách Hợp trừng mắt nhìn Hàn Lạc Thần, nghiến răng nghiến lợi thốt lên:
“Đó cũng là ý của ba con. Nếu con không muốn thì mẹ sẽ nói với ba. Để xem khi ấy cái công ty nhỏ của con có tồn tại được nữa hay không?”
Mặc dù lòng dấy lên bão tố nhưng Hàn Lạc Thần vẫn phải cắn răng cắn lợi cười trừ:
“Đừng mà mẹ, chuyện gì chúng ta cũng có thể bàn bạc được.”
“Vậy được, cứ quyết định như thế đi.”
Mọi chuyện đang dần quay chệch quỹ đạo khiến Hạ Băng Tâm vô cùng hoang mang. Cô từ một người lang bạt đầu đường xó chợ bước vào nhà họ Hàn nay lại sắp sửa kết hôn với Hàn Lạc Thần.
Nghe đồn Hàn Lạc Thần là một tên “cuồng lạnh lùng” nhất là đối với phụ nữ. Sống cạnh anh ta chẳng khác gì đang ở sát miệng cọp, chỉ cần một chút sơ sẩy tin chắc rằng không được chết toàn thây, thời gian sau này cô sẽ phải thế nào đây?
Khi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ kinh rợn, Hạ Băng Tâm vừa ngước mắt nhìn lên đã bị ánh mắt sắc lẹm của Hàn Lạc Thần doạ cho sợ hãi mà thu mình lại. Cô lúc ấy như nhím con đang đứng trước kẻ thù theo bản năng mà xù gai góc.
Giang Bách Hợp thấy vậy liền vuốt ve mái tóc Hạ Băng Tâm an ủi:
“Đừng sợ, nó mà làm gì con thì con cứ nói lại với dì.”
“Dạ…” Hạ Băng Tâm khẽ gật đầu.
“Quản gia Hàn đưa Băng Tâm lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Lời nói còn chưa dứt thì quản gia Hàn đã xuất hiện cạnh Hạ Băng Tâm khiến cô hơi sững lại. Có lẽ vì cô chưa quen với cuộc sống có người hầu kẻ hạ nên có chút hoảng.
Căn phòng cô ở trên lầu ba sát cạnh cầu thang, nội thất bên trong chẳng khác gì một căn nhà thu nhỏ. Thậm chí nó còn tiện nghi hơn cả căn nhà trọ cũ mà cô từng ở trước đây.
“Cô chủ nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
Xong việc thì quản gia cũng rời đi bỏ mặc Hạ Băng Tâm bơ vơ lạc lõng. Cô không quen với nơi này, càng không quen với cuộc sống thượng lưu. Cô không muốn cưới tên mặt lạnh kia nhưng cũng không thể làm trái lời mẹ.
Cô lững thững ngồi bệt xuống giường, ánh mắt trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay xám xịt giống như nỗi lòng cô, cỏ cây thu sang úa tàn thực giống tâm trạng cô. Trong đôi mắt kẻ sầu tư thì nhìn đâu cũng thấy cảnh vật thật là ảm đạm.
Cô rất muốn khóc nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào, thi thoảng lại thấy nhói đau như có bàn tay ai đó bóp chặt trái tim mình.
Suốt cả một ngày đằng đẵng Hạ Băng Tâm chỉ nhốt mình trong phòng không ăn, không uống, không nói chuyện với bất cứ ai. Cô cứ bó gối ngồi cạnh cửa sổ nhìn vô định ra bên ngoài trời đất rộng lớn thênh thang.
Bầu trời tối tăm không trăng không sao, ánh đèn pha chiếu sáng bên ngoài cửa chính dần rẽ vào biệt thự, Hạ Băng Tâm biết tên mặt lạnh đã quay về, cứ mỗi khi nhớ về ánh mắt vô cảm của anh thì cô lại dấy lên một nỗi sợ không cách nào ức chế nổi.
Hàn Lạc Thần tay đút túi quần tự tin bước tới, khi nhìn thấy Giang Bách Hợp đang than ngắn thở dài bên ghế sô pha thì anh nán chân lại hỏi.
“Mẹ, sao thế?”
“Hazza… Tâm Tâm của mẹ cả ngày nay không chịu ăn gì rồi. Phải làm sao đây?”
Hàn Lạc Thần cạn lời đến đờ người, anh không ngờ mẹ thật sự đối xử tốt với một người lạ như thế.
“Mẹ… trả ơn thì thiếu gì cách. Theo con cứ ném cho cô ta xấp tiền rồi đuổi đi đi.”
Lời nói đó khiến Giang Bách Hợp tức muốn hộc máu, bà vung tay đánh liên tiếp lên bờ vai con trai:
“Con ăn nói gì thế hả? Bất kể là giá nào thì hôn sự này vẫn phải diễn ra. Mau… bây giờ con lên dỗ con bé ăn ngay cho mẹ.”
“Không đi.” Hàn Lạc Thần cự tuyệt.
Giang Bách Hợp trừng lớn mắt, giọng bà khẩn trương gáp gáp:
“Đi… Hay là…”
Hàn Lạc Thần bất lực nhổm mông đứng dậy:
“Đi, con đi…”