Thuyền ra biển cứu hộ của Cục Cảnh sát đã trở lại, mang về rất nhiều thi thể, trong tức thì người đi nhận xác chật ních, quan tài cũng bày đầy trước cửa Cục Cảnh sát.
"Cậu năm, cậu nói một tiếng là con đi nhìn giúp cậu ngay, chứ bây giờ bên trong lộn xộn lắm ạ."
"Không sao, anh không quen thì đợi tôi trong xe đi."
Tống Ngọc Chương xuống xe, tài xế bịn rịn tiễn hắn, cậu năm đẹp ơi là đẹp, trong mắt tôi tớ nhà họ Tống đã mau thành minh tinh rồi.
Tống Ngọc Chương đội mũ, cúi đầu đi vào trong Cục Cảnh sát, trong Cục vô cùng ồn ào, có thể thấy rằng dư âm của trận cuồng phong vẫn còn văng vẳng chốn nhân gian, mang theo sự buồn đau cùng tiếng kêu khóc dai dẳng.
Tống Ngọc Chương nói hắn tới nhận xác.
Tuần phủ hỏi hắn: "Tên gì?"
Tống Ngọc Chương đè tay lên mũ, có chút nghẹn lời, hắn nói với người nhà họ Tống rằng hắn đến thăm tình hình vài người bạn học đã về nước của mình, bịa ra cái tên cũng dễ, ánh mắt dưới vành nón ngó tới bảng tin trong tay tuần phủ, Tống Ngọc Chương hạ giọng nói: "Họ Triệu."
Tuần phủ lật hai trang, cúi đầu dò xét, hỏi thêm: "Triệu cái gì?"
Triệu gì đây ta...
Tống Ngọc Chương không ngờ rằng tình hình đã lộn xộn như vậy mà tuần phủ còn đối chiếu tên họ, thuận miệng bịa như thế mà đúng được với tên trên danh sách mất tích thì quá viển vông rồi, hắn dứt khoát buông tay, để lòng bàn tay nâng vành nón, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, làm bộ buồn thương cười khổ với tuần phủ: "Xin lỗi, tôi chỉ biết tên tiếng Anh của cậu ấy là Stephen."
Nụ cười của hắn làm cho tuần phủ chua xót, mau nói rằng: "Cậu nén bi thương."
Thi thể quá nhiều, nhà xác không đủ chỗ chứa, xác chết phủ vải trắng nằm hai bên hành lang, tiết trời một nóng mùi không dễ ngửi, Tống Ngọc Chương lấy mu bàn tay che mũi, từ trong ra ngoài xốc mành vải trắng lên nhìn xem, mặt của những cái xác được vớt lên từ biển đều đã trở nên trương phù, Tống Ngọc Chương cũng không nhận ra cậu năm Tống thực sự, đành nhờ vào quần áo để đoán ra đâu mới là ăn mặc của cậu ta.
Song quần áo của những xác chết không người nhận này dường như đã rách rưới hết rồi, Tống Ngọc Chương bụng nghĩ, có lẽ họ là những tay buôn lậu, còn có vài người là thuỷ thủ trên tàu, chưa hẳn bọn họ là người Hải Châu, không có người thân ở Hải Châu, cho nên không ai nhận xác.
Nếu như như hắn chết trên biển, thì có lẽ sẽ là một trong những người nằm đây.
Nhìn hết một lượt tất cả các thi thể ở đây, Tống Ngọc Chương vẫn chưa tìm được một ai có vẻ giống cậu ấm cả, hắn nghi ngờ rằng những tên tuần phủ đó trước khi mang thi thể về đã trấn lột hết những đồ quý trên người bọn họ, dầu cho như vậy cũng không đến mức phải lột hết quần áo, ở đây quanh đi quẩn lại chẳng có ai giống cậu ấm nhỏ nhà họ Tống, lẽ nào đã bị người ta nhận lầm rồi sao?
Mùi quá gay mũi, Tống Ngọc Chương chỉ đành ra ngoài, tìm tuần phủ đã cho hắn vào.
"Mọi thi thể đều ở đây thật sao?"
"Đúng vậy, cậu vẫn chưa tìm được bạn cậu à?"
Tống Ngọc Chương mặt mày ảm đạm, lặng im không nói.
"Thôi rồi, có lẽ vẫn còn trong biển."
Ấy nhưng cũng có khả năng này... Tống Ngọc Chương đáp: "Những thi thể không ai nhận sẽ bị xử lý như thế nào?"
"Để ở nhà xác ba ngày, nếu không ai nhận thì đem chôn bãi tha ma."
Tống Ngọc Chương khẽ gật đầu, trong bụng không khỏi căng thẳng, nom như hắn cũng sẽ nằm xuống hành lang dơ bẩn cùng với những cái xác không tên không tuổi không người nhận ấy.
Nếu như hắn chết như vậy, chắc rằng cũng sẽ có kết cục giống như họ.
Cho nên mới càng thêm tha thiết cái mệnh thứ hai tựa như trùng sinh, vừa có tên vừa có tuổi này.
Tống Ngọc Chương nói: "Ba ngày sau tôi lại đến một chuyến, những người không ai nhận này, tôi sẽ trả tiền để làm quan tài cho bọn họ, làm phiền các anh an táng xong xuôi cho bọn họ."
Tuần phủ sững sờ, sau đó hỏi: "Cậu là?"
Tống Ngọc Chương do dự một lúc rồi đáp: "Tống Ngọc Chương."
Lúc đến, Tống Ngọc Chương mang theo một ít tiền, tiền đó ở trong ngăn kéo trong phòng hắn, hắn đưa một phần cho tuần phủ coi như là "tiền cọc."
Sau khi xong vài chuyện, Tống Ngọc Chương ngồi lại trong xe, tài xế liền hỏi: "Cậu năm muốn về nhà sao ạ?"
"Ừ, về thôi."
Trên người Tống Ngọc Chương không tránh được dính chút mùi, hắn ngại xông mùi sang tài xế, nên hạ xuống một khe nhỏ trên cửa để hoà tan mùi trên người.
Đó là mùi thối nát lúc chết đi, làm cho hắn nhớ tới cái ngày nhận xác Anh Đào Nhỏ ở Cục Cảnh sát, Anh Đào Nhỏ bị bắn vào đầu, nên vẫn trông rất đẹp, khuôn mặt trăng trắng cùng bờ môi đỏ tươi chu ra, cho dù Tống Ngọc Chương bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, thì hắn trong miệng nàng vẫn luôn là "cục cưng".
Chẳng còn ai gọi hắn là "cục cưng" với ngữ điệu trìu mến đó nữa.
Tống Ngọc Chương sắc mặt điềm tĩnh, trong cơn gió đầy mùi thối của xác chết, dần dà cảm nhận được một sự nhạy cảm bất thường nơi thần kinh.
Sự nhạy cảm bất thường đó vẫn không ngừng lan ra khi ở Cục Cảnh sát, Tống Ngọc Chương cho rằng mình đang thương xót đồng loại, vì vậy không nghĩ nhiều, nhưng sau khi rời Cục Cảnh sát ngày càng xa, trong đầu Tống Ngọc Chương chớp nháy hiện ra một bức tranh—- tuần phủ đang cầm bảng tin, trong bảng tin kẹp hai tờ giấy trắng, trên giấy viết một hàng dài những cái tên, đều là những người mất tích đáng thương.
Tuần phủ cầm hơi dựng lên, sau đó anh ta thả xuống, Tống Ngọc Chương cũng nhìn được một chút, thừa cơ lướt qua cột họ Triệu, trộm một cái tên, phòng bị chu toàn.
Bức tranh đó có gì bất thường đây?
Tại sao lại nhấp nháy trong đầu hắn?
Như thường lệ, Tống Ngọc Chương chôn giấu trực giác giống như cảnh giác vào một góc trong lòng.
Không mảy may bỏ qua một chi tiết nào, bởi nó đã được coi như bệnh nghề nghiệp của hắn.
Tống Ngọc Chương ngẩng đầu, nở nụ cười giữa cơn gió ngày một trong lành, bụng nghĩ rốt cuộc nên đổi hay nên giữ cái thói vặt ấy đây?
Mấy cậu con nhà họ Tống ai cũng bận, ai cũng vừa sáng sớm đã ra khỏi cửa, Tống Ngọc Chương đi sau cùng, về trước tiên, nhà họ Tống vẫn còn yên tĩnh, Tống Ngọc Chương hỏi thăm Mạnh Tố San, hầu gái nói Mạnh Tố San đã đi mua quần áo rồi.
Vậy nên giờ đây, trong toà cung điện rộng lớn của nhà họ Tống chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Tống Ngọc Chương thích đơn độc, bên cạnh đó cũng chịu không được cô đơn, nhưng bây giờ không phải là lúc để đi tìm ai đó bên cạnh, hiện giờ hắn là cậu năm Tống hoàn toàn trong sạch, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tống Ngọc Chương cũng nghĩ ra nơi để đi.
Tống Ngọc Chương đến không khéo, Tống Chấn Kiều vừa mới ăn trưa xong, ngủ rồi.
"Tôi đợi ở đây vậy."
Hộ sĩ đỏ mặt gật đầu.
Tống Ngọc Chương ngồi vào sô pha trong phòng bệnh, bên cạnh sô pha có tờ báo, hắn cầm lên xem, tiêu đề trên trang nhất của tờ báo chính là cơn giông kịch liệt trên biển kia.
Là một người trong cuộc, Tống Ngọc Chương thẳng thừng bỏ qua bảng tin đó, lật một trang, chuyển sang trang thứ hai, trên mặt trang thứ hai đăng liên tiếp những bộ tiểu thuyết sắc-tình, tác giả có lẽ cũng cùng một giuộc với gã nhà thơ mới kia, cả bài đều là bờ môi son với bắp đùi, còn lớn mật hơn gã nhà thơ kia một tí, nhắc đến cả bầu ngực trắng.
Tống Ngọc Chương chẳng hề có chút hứng thú nào với phái nữ, thế nhưng lại không thể cản hắn nếm mùi ngon, rửa sạch nỗi âu sầu lúc buổi sáng của hắn.
Những bài đăng nhiều kỳ cứ như đuôi chuột vừa ngắn vừa nhỏ, kết bài còn dừng ở chỗ hiểm, goá phụ mời phu xe lên lầu!
Mời phu xe lên lầu rồi làm cái gì nữa?
Tống Ngọc Chương tay trải báo, rạo rực không yên mà tưởng tượng, hắn không có chút hứng nào với phu xe, bởi vì đa số phu xe đều vừa đen vừa to, không hợp thẩm mỹ của hắn, còn goá phụ... Tống Ngọc Chương lắc đầu cười khẽ, goá phụ nhỏ đương nhiên rất đáng yêu, nhưng hắn chỉ hao giai thôi.
Tống Ngọc Chương lại nhớ đến Trần Hàn Dân, lòng hắn không hối tiếc vì đã cự tuyệt Trần Hàn Dân, bởi quả thực, hắn không thích Trần Hàn Dân nữa.
Tống Ngọc Chương rất rõ mình chỉ coi Trần Hàn Dân như vui thú ven đường, hắn chờ ở An Tấn hơn nửa năm, ấy thật ra tương đương với hoà thượng, nghẹn lâu lắm rồi, chỉ muốn tìm một người cho đỡ thèm, hắn thấy Trần Hàn Dân là một kẻ bụng dạ tuỳ tiện, nên sẽ không tình tự gì với gã.
Giống như quả phụ goá chồng đó, lẽ nào nàng muốn yêu đương với gã phu xe kia sao? Tìm phu xe chẳng qua là tiện tay dùng, lúc nào cũng có thể đá bay.
Tống Ngọc Chương cũng đối xử với Trần Hàn Dân giống như vậy.
Tống Ngọc Chương không hề thấy mình vô tình vô nghĩa tí nào, bởi lẽ ngay từ đầu hắn đã nói rõ với Trần Hàn Dân, hắn tìm cậu ta để mua vui, chứ đừng nói là hắn lừa nói lời yêu với cậu ta.
Mau đến ba giờ chiều, Tống Chấn Kiều tỉnh rồi, sau khi tỉnh dậy ông ta rất bất ngờ khi thấy Tống Ngọc Chương đến, dăm ba hôm trước mấy anh em kéo nhau tới, ồn ào nhốn nháo, Tống Chấn Kiều không có cơ hội để nói vài lời với Tống Ngọc Chương, bây giờ ông ta đã cơm canh no đủ, tinh thần cũng tươi tỉnh, lưng dựa vào gối đầu mềm mại, mở lời trò chuyện với đứa con trai hơn hai mươi năm không gặp này.
Sau khi Tống Chấn Kiều tỉnh, Tống Ngọc Chương đã nói bóng nói gió hỏi thăm với hộ sĩ, hộ sĩ bảo rằng Tống Chấn Kiều bị nhồi máu não, cùng với một loạt những cơn bệnh vặt dày vò, vì vậy nhìn qua ông ta trông còn mạnh khoẻ, nhưng thực chất lại là được ngày nào hay ngày ấy, thời gian không còn nhiều.
Thoạt đầu Tống Ngọc Chương lấy làm thích chí, vì một khi Tống Chấn Kiều chết, tất nhiên hắn có thể được chia một khoản tiền lớn, có khoản tiền kia rồi, hắn sẽ ra nước ngoài sống một cuộc đời mới, sau đó bỗng nhiên hắn lại cảm thấy buồn thương, dù sao cũng là một cái đời người.
Tống Chấn Kiều nói chuyện chậm rãi, còn có hơi khó khăn do bệnh khiến, dù cho Tống Ngọc Chương nghe rất tốn sức, nhưng rất chịu khó lắng nghe, hắn muốn nghe thông tin về "Tống Ngọc Chương" từ Tống Chấn Kiều, càng nhiều càng tốt.
Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, hiểu biết của Tống Chấn Kiều về "Tống Ngọc Chương" không kém hắn là bao.
Hai cha con quả là chưa hề giao lưu với nhau trong hai mươi năm qua, Tống Chấn Kiều đánh ba phong điện báo, nên Tống Ngọc Chương mới miễn cưỡng đồng ý về nước gặp lão ta.
"Ngọc Chương..." trong đôi mắt vẩn đục của Tống Chấn Kiều loáng ánh lệ: "Ba xin lỗi con..."
Lòng Tống Ngọc Chương lấy làm buồn bã.
Tống Chấn Kiều thật lòng xin lỗi đứa con trai này.
Nếu không phải lão ta đòi nằng nặc cậu Tống về nước, có lẽ cậu ấm nhỏ này sẽ không vong mạng trong nước biển lạnh cóng.
Chờ đến sau khi rời phòng bệnh, tâm tình của Tống Ngọc Chương vẫn không tốt được, hắn thở một hơi thật sâu, bụng nghĩ: "Vậy đốt thêm tiền giấy đi!"
Tống Ngọc Chương hỏi thăm bác sĩ về bệnh tình của Tống Chấn Kiều, phúc đáp lại là lời nước đôi, trong lòng bất chợt thất vọng vô cùng.
Hắn tới bệnh viện một là vì giúp cậu nhỏ Tống tận hiếu đạo, hai là nghe ngóng ngày chết của Tống Chấn Kiều, tiếc thay, hai cái đều như nhau.
Tống Ngọc Chương tiếc nuối ra khỏi sảnh trước của bệnh viện, dạo bước trên con đường đầy đá cuội sặc sỡ.
"Ba ơi, anh trai kia trông thật là đẹp."
Tống Ngọc Chương bỗng nhiên được rót một câu vào tai từ phía sau truyền đến, có vẻ cách hắn không xa, là giọng của một cậu bé, song Tống Ngọc Chương không nghĩ đó là mình, chẳng qua giọng nói của cậu bé trong trẻo dễ nghe, lại lanh lảnh, Tống Ngọc Chương mới để ý một chút.
"Anh ấy đội mũ nhưng con vẫn biết anh ấy trông rất đẹp."
Tống Ngọc Chương vừa nghe liền bật cười, chắc là đang nói hắn rồi.
Hắn không nghe thấy giọng của một người khác, nghĩ rằng cậu bé kia không hiểu cách đối nhân xử thế, giọng nói vang lanh lảnh, chắc rằng ba của cậu đang nhỏ giọng nói chuyện với cậu, vậy nên hắn chỉ nghe được giọng của một cậu nhóc, giống như đang lẩm bẩm một mình, mà ba của cậu bé nói gì thì Tống Ngọc Chương cũng có thể đoán được đôi chút.
"Giọng con lớn lắm sao?"
Giọng bé trai ngọng nghịu tràn đầy rối bời, Tống Ngọc Chương nhịn không được nữa mà cười thích ý, hắn mang theo nụ cười quay mặt lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chững chạc, đang ôm một cậu bé cỡ bốn năm tuổi trong vòng tay.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn rất vừa vặn, trước ngực cài lên một cây bút máy, toàn thân trông quá đỗi nghiêm chỉnh và lạc hậu, mặt mày là kiểu đẹp trai truyền thống nhất, mà mặt mũi bé trai được anh ôm trong lòng cũng hao hao giống anh, lanh lợi, dễ thương cùng đôi mắt đầy sự ngây thơ, hai người một lớn một nhỏ cạnh bên nhau như vậy khá hoà hợp.
Tống Ngọc Chương trông thấy cảnh này bèn cười thêm, kể từ lúc hắn quay đầu lại thì hai cha con cứng đờ như tượng, Tống Ngọc Chương nhịn cười, nhìn vào trong đôi mắt tròn xoe của cậu bé: "Em cũng rất xinh trai."
Cậu bé thoảng đỏ mặt, phản ứng sau đó là mặt đỏ tai hồng trốn vào trong ngực của ba.
Trái lại, người đàn ông khôi phục được nét mặt bình tĩnh: "Xin lỗi, con trẻ xấc xược, mạo phạm rồi."
Tống Ngọc Chương lắc đầu, trêu một chút rồi thì quay người rời đi.