Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 37: Chuyến xe chở ba người



Cảnh sát giao thông: Lái xe an toàn rất là quan trọng, bọn thằn lằn cắc ké đừng có mà lộn xộn.

~.~

Hôm nay chính là ngày quay cảnh Bạch Thụy Địch tới tham dự buổi tiệc sinh nhật do Đặng Tiêu Tiêu tổ chức, để rồi sau đó bị Thang Long bắt cóc.

Bắt đầu bằng cảnh Bạch Thụy Địch lái xe ra khỏi biệt thự, thế nhưng lại phát sinh một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

"Cậu không biết lái xe hả?" Liên Giác Tu thiếu chút nữa té xỉu.

Tiểu Bạch vô cùng thành thật gật đầu.

Trước bộ mặt ngây thơ vô tội mà cậu trưng ra, Liên Giác Tu chỉ còn biết đem lửa giận trút xuống nơi khác: "Cậu ta vì sao không biết lái xe?"

Giả Chí Thanh lúc này đáng lẽ đang ở chỗ khác, xui xẻo là đúng vào lúc hắn ta hí ha hí hửng chạy tới rủ rê Tiểu Bạch cùng nghiên cứu xem tối nay ăn món gì.

"..." Đối với câu hỏi như vậy, Giả Chí Thanh âm thầm toát mồ hôi: "Bởi vì cậu ấy chưa có học qua."

"Vì sao cậu ta chưa có học qua?"

"Bởi vì tôi học rồi."

"Vì sao cậu học rồi thì cậu ta không học nữa?"

"Bởi vì như thế thì tôi mới có thể làm tài xế cho cậu ấy."

"Vì sao lại cần cậu làm tài xế, vì sao cậu ta không thể tự lái xe? Vì sao vì sao? Đến tột cùng là vì sao?!"

...

Giả Chí Thanh cuối cùng cũng nhịn hết nổi, tức giận hét lên: "Fuck! Cậu ấy không thể lái xe tức là không thể lái xe, anh có hỏi chết tôi thì cậu ấy cũng không lái được, anh rốt cuộc muốn gì?"

Tại sao? Tại sao vấn đề của Tiểu Bạch mà tất cả mọi người đều thích tìm hắn để đòi đáp án vậy? Người chứ có phải bài thi đâu, làm sao có thể cọp pi đáp án được chớ!

Liên Giác Tu đột nhiên lấy lại bình tĩnh: "Như vậy chỉ còn cách dùng diễn viên đóng thế."

Giả Chí Thanh hai tai vểnh hết cả lên, rụt rè nói: "Tôi không chỉ đóng thế cơ thể, nếu đã đóng thì phải đóng luôn cả tình yêu và sự đam mê nữa."

Liên Giác Tu liếc mắt nhìn hắn: "Tình yêu giữa người với chó cậu có đóng không?"

Giả Chí Thanh thành tâm nói: "Còn phải xem ai diễn vai chó nữa."

"Cậu."

Giả Chí Thanh quay đầu vỗ vỗ vai Tiểu Bạch: "Mình giúp cậu đăng ký một lớp học lái xe cấp tốc."

Liên Giác Tu thong thả nói: "Tốt nhất là tìm một bệnh viện mà hợp tác, nên ký hợp đồng dài hạn luôn đi."

Giả Chí Thanh tức đến nghẹn thở.

Liên Giác Tu thở dài, nói với trợ lý đạo diễn: "Tìm một chiếc xe tải lại đây."

Vì vậy, Bạch đại thiếu gia bắt đầu xuất hành.

– Ngồi trong một chiếc BMW được đặt lên sàn của một chiếc xe tải.

Giả Chí Thanh than thở với trợ lý đạo diễn: "Tôi nghe thấy tiếng BMW đang khóc đó."

Đường đường là BMW mà phải nhờ một chiếc xe tải chở đi, nó hẳn là phải cảm thấy đau lòng đến cỡ nào.

Trợ lý đạo điễn nói: "Tôi nghĩ nó đang thầm sung sướng thì có."

"... Sao vậy?"

"Bởi vì đứng trên sàn xe tải thì rất vững chãi, rất thoải mái, rất đáng tin cậy." Trợ lý đạo diễn vừa nói, trên mặt cùng lúc hiện ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

"..." Giả Chí Thanh không phải tự nhiên mà bỏ chạy qua bên kia lánh nạn.

Tuy rằng chỉ là một cảnh lái xe thôi, nhưng mà với Liên Giác Tu một người đã tốt còn muốn tốt hơn tốt hơn nữa, vì thế đến lúc quay xong thì trời đã tối mịt. Báo hại Đàm Phi và Trần Đức Chương hai người ngồi chờ dài cả cổ suốt từ sáng tới giờ.

Giả Chí Thanh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tiểu Bạch, thông cảm nói: "Rất cực khổ đúng không?"

Tiểu Bạch ngây ngô lắc đầu.

Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cậu ấy, Giả Chí Thanh không khỏi âm thầm nguyền rủa Liên Giác Tu.

Nếu mà Tiểu Bạch còn tiếp tục bị cái tên Liên biến thái đó hành hạ ngược đãi như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành Đại Bạch luôn cho xem. (Đại Bạch ~ não phẳng, ngốc nghếch)

"Tiểu Bạch, chúng ta về nhà đi." Giả Chí Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Liên Giác Tu đang đứng cách đó không xa.

Liên Giác Tu dường như có linh tính quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một giây lặng lẽ trôi qua.

Giả Chí Thanh lập tức cười tươi như hoa: "Liên đại đạo, chúng tôi về nhà trước nha."

"Chờ một chút." Liên Giác Tu đột nhiên đi tới.

...

Chẳng lẽ chuyện hắn ngấm ngầm ân cần thăm hỏi ông bà tổ tiên nhà anh ta đã bị phát hiện rồi sao?

Giả Chí Thanh vội vàng lùi lại nửa bước, trốn sau lưng Tiểu Bạch.

Liên Giác Tu hỏi: "Cậu lái xe hả?"

"... Phải."

"Vậy chở tôi về với." Nói xong, cũng không chờ hắn đồng ý, Liên Giác Tu quay đầu đi ra cửa.

Giả Chí Thanh hết nhìn Tiểu Bạch, rồi lại nhìn theo bóng dáng của Liên Giác Tu, đột nhiên cảm thấy nhớ nhung Nhan Túc Ngang vô hạn.

Đại Thần tuy rằng thích tìm hắn kiếm chuyện, nhưng mà lúc nào cũng có mục đích rõ ràng, chưa bao giờ có cái kiểu khó hiểu kỳ quặc như thế này.

Tiểu Bạch kéo tay áo hắn: "Chúng ta có nên thẳng thắn nói Liên đạo diễn trả tiền đi xe hay không?"

...

"Có cái này nữa sao?" Giả Chí Thanh đột nhiên nhận ra trước giờ mình đã nhìn lầm Tiểu Bạch rồi, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt như vậy, cậu ấy còn có thể nghĩ ra cách dùng tiền để đốt vía trừ tà nha. Xem chừng mỗi ngày hắn đều ra sức nhồi nhét để cậu ấy thấm nhuần quy tắc của giới giải trí, cuối cùng cũng đã phát huy hiệu quả rồi.

"Vậy cậu nghĩ lấy bao nhiêu là vừa?"

"Không biết nhà của đạo diễn ở đâu nhỉ?" Tiểu Bạch từ trong túi lấy ra sáu đồng xu: "Nhiêu đây chắc là đủ đi xe buýt rồi ha?"

Giả Chí Thanh ngây người: "Xe buýt?"

"Đúng vậy." Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Mình thì không có vấn đề gì, nhưng lỡ như đạo diễn ngồi xe cậu lại xảy ra tai nạn thì phiền phức lắm."

Giả Chí Thanh tuyệt vọng vỗ vỗ vai cậu nói: "Cậu không thể tin tưởng mình một chút sao?"

Tiểu Bạch thâm trầm nói: "Mình rất tin tưởng cậu mà. Mình đã dùng tính mạng mình để chứng tỏ sự tin tưởng với cậu đó."

Giả Chí Thanh lấy đống xu trong tay nhét trở lại vào túi cậu: "Hôm nay cậu tự mình đón xe về đi."

"Sao thế?"

Giả Chí Thanh lau mặt: "Mình chuẩn bị dùng tính mạng mình để chứng tỏ sự tức giận với anh ta."

Rốt cuộc trong xe vẫn là ba người ngồi.

Tiểu Bạch bị đẩy xuống băng sau.

Liên Giác Tu nhắm mắt dựa lưng vào ghế, dường như đã ngủ mất rồi.

Giả Chí Thanh ngồi cừng đờ trên ghế lái xe mất tự nhiên muốn chết, hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy bộ mặt xuống tinh thần của Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy?"

Tiểu Bạch mờ mịt nhìn hắn.

"Cậu nhìn không có tinh thần chút nào."

Tiểu Bạch trầm lặng hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Hôm nay vì sao Nhan Túc Ngang không tới?"

Tiểu Bạch chủ động hỏi thăm Nhan Túc Ngang? Giả Chí Thanh ý thức cảnh báo nguy hiểm tăng cao chưa từng có. Hắn đối với tuyên bố đơn phương của Nhan Túc Ngang còn có thể chịu được đi, nhưng mà nếu Tiểu Bạch cũng có ý với Nhan Túc Ngang thì... Vậy thì kinh khủng quá.

Giả Chí Thanh lo lắng không biết có nên tăng mức độ nịnh nọt Đại Thần thêm một chút nữa không.

Liên Giác Tu thình lình mở miệng nói: "Anh ta đi chụp ảnh khách mời cho bộ phim "Viên ngọc đen" rồi."

Giả Chí Thanh âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân vừa rồi không gây ra hành động thái quá nào. Nếu lỡ mà đến tai Đại Thần, lỗ tai của hắn chắc chắn sẽ bị Đại Thần niệm tới mọc kén luôn.

"Vậy à." Tiểu Bạch lên tiếng.

Trong xe yên lặng trở lại.

"Cậu với Nhan Túc Ngang quan hệ tốt không?" Liên Giác Tu hỏi.

Tiểu Bạch kiên định trả lời: "Chúng tôi là bạn bè."

Liên Giác Tu hỏi: "Vì sao?"

...

Anh ta thật đúng là Thập Vạn Vì Sao Đại Sư mà. Giả Chí Thanh phát hiện ra bây giờ cứ nghe anh ta vì sao vì sao là đầu hắn sẽ nhức bưng bưng bưng bưng.

Tiểu Bạch cau mày nói: "Chẳng vì sao cả, chính là bạn bè thôi."

Liên Giác Tu bĩu môi: "Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy Nhan Túc Ngang không có việc gì mà túc trực ở phim trường, chỉ để nhìn bạn bè đóng phim."

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, dường như không hiểu một chút ẩn ý nào của anh ta.

Liên Giác Tu tốt bụng giải thích: "Cậu là trường hợp đặc biệt."

Giả Chí Thanh nghe bọn họ trò chuyện mà cảm thấy tim đập chân run.

Tiểu Bạch vốn đối với Nhan Túc Ngang có thể hơn tình bạn một chút, tình yêu thì chưa tới, thế nhưng bị Liên Giác Tu vẽ đường kiểu này, kết quả thật rất khó lường.

Hắn vò đầu bứt tóc, quyết định bất kể thế nào cũng phải tìm cách ngăn cản cuộc giao lưu giữa hai người.

Vì vậy, hắn hạ kính cửa sổ xuống.

Gió thổi phần phật từ bên ngoài vào xe.

Liên Giác Tu vuốt đầu tóc vô cùng lộn xộn, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Hóng gió." Để tăng thêm hiệu quả hóng gió, hắn nhấn mạnh ga.

Liên Giác Tu định há miệng hai lần, nhưng đều bị gió thổi vào, cuối cùng đành an phận ngồi yên.

Tiểu Bạch bị gió thổi đến nhức cả đầu, đang muốn nằm xuống ngủ một chút, chợt nghe tiếng phanh khẩn cấp rít lên.

Xe cách bức tường trước mặt chỉ có một chút xíu!

Đầu Tiểu Bạch đập mạnh vào lưng ghế sau.

Trán Liên Giác Tu tông thẳng vào kính chắn gió.

"Cậu lại muốn gì đây hả?!?" Liên Giác Tu vừa xoa xoa trán vừa quát Giả Chí Thanh.

Tiểu Bạch chấp nhận số phận nói: "Cũng không phải là tai nạn xe cộ hay bị hóa đơn phạt mà."

Ngay sau đó Liên Giác Tu nhận ra có một cảnh sát giao thông đang đi tới.

Giả Chí Thanh thì thầm với Liên Giác Tu: "Anh là một đạo diễn cực kỳ nổi tiếng."

Liên Giác Tu lo lắng nhích ra xa xa một chút: "Chi vậy?"

Giả Chí Thanh nịnh nọt thỏ thẻ: "Anh nghĩ xem, anh ta có thể nể mặt anh mà tha cho tôi lần này không?"

Liên Giác Tu hất đầu sang một bên: "Chuyện mất tư cách như vậy ta đây không thèm làm."

"..."

Liên Giác Tu xuống xe, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhìn cảnh sát giao thông đang đi tới: "Xin chào."

Cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn hắn, rồi lại hướng tới Giả Chí Thanh nói: "Giấy tờ xe giấy phép lái xe."

Giả Chí Thanh vừa lấy giấy tờ vừa nháy mắt lia lịa với Liên Giác Tu.

Liên Giác Tu vội đằng hắng một tiếng nói: "Không biết cậu đã từng xem phim "Minh Hoa", "Minh Chiến" chưa?"

Cảnh sát giao thông gật đầu.

Liên Giác Tu cảm giác được thành công đã ở ngay trước mắt, mỉm cười nói: "Tôi chính là đạo diễn của hai bộ phim đó."

Giả Chí Thanh lập tức ồ một tiếng làm ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Cảnh sát giao thông mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên, nhận lấy giấy tờ, sau đó thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ biết mặt diễn viên."

...

– Tôi chỉ biết mặt diễn viên.

Liên Giác Tu lần đầu tiên nhận thấy tim hắn hóa ra được làm bằng thủy tinh, mỗi lần đập đều phát ra âm thanh lách cách lách cách.

Giả Chí Thanh đảo mắt một vòng tìm kế thoát thân: "Vậy anh có xem mấy cái chương trình giải trí không, ví dụ như "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" chẳng hạn?"

"Có xem." Cảnh sát giao thông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cậu vừa chạy quá tốc độ hơn một trăm cây, ở đây cho phép tối đa chỉ bảy mươi cây."

Giả Chí Thanh vô cùng thành khẩn nhận lỗi, sau đó lại kéo Tiểu Bạch đang cố gắng xoa đầu ở phía sau lên: "Vậy anh nhất định nhận ra cậu ta phải không?"

Cảnh sát giao thông đưa mắt ngó qua, sau đó là nhìn chăm chú.

Giả Chí Thanh vỗ đùi cái đét, trong lòng gào thét: có hy vọng rồi!

Ngay cả Liên Giác Tu cũng phải nhìn Tiểu Bạch bằng con mắt khác. Không ngờ danh tiếng của Tiểu Bạch lại vang dội đến thế này.

Cảnh sát giao thông xoạt xoạt xé hóa đơn, đưa cho Giả Chí Thanh, sau đó đầy ẩn ý nói: "Tôi thích Chu Mẫn Lệ."

...

Giả Chí Thanh ngoan ngoãn nhận lấy hóa đơn phạt, một chữ cũng không thốt ra.

Vậy nên cho tới khi về đến nhà, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Xe tới trước cửa nhà.

Giả Chí Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Xuống xe đi. Tôi đi đỗ xe đây."

Liên Giác Tu tức giận nhìn mấy dãy nhà lúp xúp lụp xụp trước mặt: "Chỗ này là chỗ nào thế?"

"Nhà của tôi đó." Giả Chí Thanh trả lời một cách tự nhiên. Ba giây sau, hắn mới tìm ra mấu chốt của vấn đề từ trong ánh mắt khinh bỉ của Liên Giác Tu. "Á." Không biết anh ta có vui lòng nhận sáu đồng xu của Tiểu Bạch không nữa?

"Cậu đã đồng ý chở tôi về nhà rồi." Liên Giác Tu cười vô cùng khả ái.

Thế mà Giả Chí Thanh lại cảm thấy, nếu bây giờ mà hắn thốt lên một từ "không" hay là mấy từ "xe buýt", bản thân chắc chắn sẽ chết không được toàn thây.

"Tiểu Bạch cậu xuống xe trước đi, tôi chở Liên đại đạo về nhà." Giả Chí Thanh âm thầm thề rằng, lần sau tới phim trường, hắn nhất định sẽ đi xe đạp.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn xuống xe, sau đó nhìn theo bóng chiếc xe từ từ đi khuất khỏi tầm mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv