Đôi môi há hốc, tôi không dám quay người lại để nhìn Tài, chỉ cảm thấy sống gáy nóng ran theo ánh nhìn của người vừa cất lời. Tôi đã xin nghỉ việc ở Hoàng Long, nhưng… anh ta vẫn cố tình giữ tôi, không cho tôi đi!
Trấn tĩnh một chút, tôi quay đầu lại nhìn hai người đàn ông ngồi trên bàn ăn, muốn thẳng thắn nói với Vĩnh… tôi đã không còn là thư ký của Tài!
Vĩnh áy náy từ chối:
– Chú thông cảm… cu Bin bình thường bướng bỉnh, vậy mà thằng bé lại rất nghe lời cô Thúy chịu học hành… hơn nữa, anh nghĩ không nên để nhân viên tăng ca như vậy, cô ấy còn con nhỏ!
– Việc cô Thúy làm thêm liên quan đến xử lý vụ việc Trần Đình Phong. Số tiền khổng lồ Phong đút túi kia… chắc hẳn là để dành cho con gái hắn!
Ánh mắt sắc lạnh Tài chiếu thẳng vào Tuti như đe dọa. Sống lưng lạnh toát tôi vô thức ôm chặt lấy Tuti vào lòng, ghì má lên đỉnh đầu con, không dám nhìn Tài thêm một phút giây nào nữa. Tuti chính là Trần Đình Phong! Phong đang giữ một số tiền lớn mà Tài không biết hắn giấu ở đâu… tiền bạc của hắn ngoài để cho Tuti thì còn ai vào đây? Phong đã hợp thức hóa được số tiền này khi hắn vào tù, thế nên tài sản này một khi giấu trót lọt sẽ là của Tuti! Suy đoán của tôi là như vậy… trên tất cả, tôi tin thái độ của Tài cũng chính là như vậy!
Vĩnh vẫn không muốn tôi nghỉ việc dạy Bin nên nói tiếp:
– Thúy… em xem thế nào… việc công ty thì không nên làm buổi tối phải không em?
Tài đe giọng:
– Số tiền Phong giữ là xương máu của bao người, tốt hơn hết hắn nên ngoan ngoãn giao nộp. Thúy, cô hiểu phải không?
Âm giọng đè nén căm giận như muốn nói, “cô chính là kẻ có thể giải quyết được việc này, vì cô đang giữ Tuti, đang là cầu nối với Trần Đình Phong”. Nếu tôi muốn chống đối, mẹ con tôi sẽ biết thế nào là địa ngục! Trước xương máu của bao người, xương máu của mẹ con tôi đâu là cái gì?
Sụt sịt gạt nước mắt, tôi khẽ gật đầu, xoay người lại nhìn Vĩnh, nuốt nghẹn đáp lời:
– Anh Vĩnh… nếu vụ việc nghiêm trọng như vậy mà em có thể giúp các anh giải quyết… thì làm thêm giờ em cũng sẵn lòng.
Khóe môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt phượng híp lại hài lòng. Vương Tuấn Tài… anh ta thực sự muốn gì ở tôi? Ép tôi ở bên anh ta… vì muốn tìm kiếm số tiền kia… hay vì nguyên nhân nào khác? Dù có là gì thì anh ta cũng đã làm được điều anh ta muốn, không bằng cách này thì bằng cách khác, đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta ngồi được vị trí tổng giám đốc Hoàng Long!
Sắc mặt sa sầm, Vĩnh gật nhẹ, đôi mi mắt cụp xuống chấp nhận:
– À… anh quên mất… tổng giám đốc yêu cầu thì em phải nghe rồi! Dù sao anh cũng mong mọi chuyện sớm sáng tỏ!
Tài rời đi ngay sau khi đạt được mục đích, để lại tôi thẫn thờ dọn dẹp bàn ăn. Vĩnh góp tay để tôi sớm ra giúp Bin học bài.
– Tay em có vết bẩn!
Vĩnh đứng cạnh lên tiếng. Bàn tay anh vô tình mà hữu ý chạm vào cổ tay tôi… ngay sau đó giữ chặt, kéo tay tôi lại, áp lòng bàn tay tôi vào nơi trái tim anh.
Sững sờ đến đông cứng, tôi lập tức giật ra bước nhanh về bồn rửa bát. Tôi không muốn Vĩnh nói điều gì làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại! Anh thực sự tốt với tôi… tôi không muốn giữa tôi và anh có gì đó khó xử. Đối với anh… tôi chỉ đơn thuần coi anh là một người sếp tốt, một người bạn tốt mà thôi!
Vĩnh khẽ lắc đầu, anh mỉm cười, ánh mắt nửa dịu dàng nửa cam chịu nhìn tôi lúng túng quay ra:
– Thúy… cảm ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc cho Bin. Anh thực sự cảm thấy tiếc…
Anh chỉ nói đến đó rồi ngưng lại. Hít sâu một hơi, tôi mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hòa của anh:
– Em phải cảm ơn anh mới đúng… Nhưng dù sao em cũng phải nghe lệnh tổng giám đốc thôi.
– Nếu em không muốn, anh có thể giúp em.
Vĩnh đanh giọng khẳng định, cũng giống như lần anh khẳng định trước lão Chung anh sẵn sàng chiến đấu vì công lý. Sống mũi cay cay tôi khẽ lắc đầu, sâu trong lòng… cũng chẳng hiểu tại sao lại lắc đầu.
– Không phải đâu… Em muốn làm việc anh Tài giao cho em.
Vĩnh gật nhẹ, yết hầu chuyển động như nghẹn lại. Anh thở hắt một hơi, khẽ giục tôi:
– Em dặn dò Bin một chút rồi về sớm đi! Tiền lương nửa tháng em cứ giữ lấy, đừng ngại!
Chẳng thể nói gì tôi chỉ khẽ gật, bước ra nơi Bin và Tuti nghịch ngợm, tôi khẽ vuốt tóc Bin:
– Từ mai cô và em Tuti không sang với Bin nữa rồi! Bin nhớ nghe lời cô gia sư mới cho ba yên tâm, nhé?
Bin đã nghe câu chuyện của người lớn từ lúc nào, đôi môi mím chặt, mái đầu hơi cúi. Đôi mi rung rung, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài. Nó ngước lên nhìn tôi:
– Cô đừng đi được không?