“Cốc cốc”. Tiếng gõ cửa phòng thư kí tổng giám đốc vang lên. Tới lần thứ ba mới nghe được giọng của Hàn Tuyết Lạc: “Vào đi.”
“Cạch”. Cánh cửa mở ra, Lãnh Tuấn Duật đi vào, chưa gì đã lên tiếng trách: “Chị dâu, chị làm gì mà tới lần thứ ba em gõ cửa mới cho vào vậy.”
“Lãnh Tuấn Duật.” Hàn Tuyết Lạc đang viết cũng phải dừng lại nhìn tên con trai trước mặt: “À...xin lỗi, tôi bận làm việc.”
“Chị...” Lãnh Tuấn Duật mặt có chút đen khi thấy biểu tình của chị dâu tương lai.
Làm gì mà như mới gặp anh lần đầu, gọi tên anh mà mặt ngơ ngơ.
Xong lại nói câu “xin lỗi, tôi bận làm việc.”
Coi trọng công việc quá rồi đấy.
Hàn Tuyết Lạc nhíu mày hỏi: “Sao...hôm nay cậu tới đây, có việc gì à?”
Mặt Lãnh Tuấn Duật “có chút” khó coi.
Hẹn với anh, mà không nhớ.
Hay rồi, đây là lần đầu, anh hẹn với một cô gái, mà cô ấy lại quên đấy.
“Chị không nhớ?” Lãnh Tuấn Duật nhìn Hàn Tuyết Lạc đang lắc đầu, anh thở dài nói: “Chị hay quên quá đấy, hôm qua, em hẹn chị trưa nay ăn cơm, để nói chút chuyện.”
“À...” Hàn Tuyết Lạc nghe xong, nhớ lại, liền “à”một tiếng rồi nói: “Nhưng mà giờ đã phải buổi trưa đâu, sao tới sớm thế. Mà kể cả vậy thì xin lỗi, tôi bận làm việc, chắc không ăn cùng anh được.” Rồi cúi đầu làm việc tiếp.
Miệng Lãnh Tuấn giật giật vài cái.
Có thể đừng “khinh” anh như vậy không?
Hay là do đống tài liệu, mà IQ của chị dâu anh bay đi vậy.
Ngạo Phong lại “quá tay” rồi...
“Chị phải giữ lời hứa chứ.” Lãnh Tuấn Duật nói: “Hay em làm cùng chị, dù sao bữa trưa nay cũng “quan trọng” đấy.”
Lúc ở phòng giám đốc, anh nói “trưa nay, tôi với chị dâu ăn cơm cùng nhau” liền bị Ngạo Phong nhìn một cái.
Anh bèn cười khổ, kể lại “âm mưu” của mình cho Diệp Ngạo Phong, cuối cùng Ngạo Phong cũng đồng ý.
Chạy sang đây, thì nhận được một sự “sỉ nhục” không hề nhỏ.
Ặc, đúng là hai vợ chồng.
“Quan trọng?” Hàn Tuyết Lạc nhíu mày, có chút không hiểu hỏi.
“À không, chị dâu, để em giúp chị, dù sao em cũng giỏi tiếng Nhật đó.” Lãnh Tuấn Duật vội chạy tới nhìn tài liệu.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc “ừ” một tiếng, tiếp tục làm việc.
Lãnh Tuấn Duật cũng lấy tài liệu làm.
10 giờ trưa.
“Cuối cùng cũng xong.” Hàn Tuyết Lạc đặt bút xuống, “phù” một cái.
Lãnh Tuấn Duật thu dọn tài liệu nói: “Ra quán bên ngoài ăn được không chị dâu?”
“Ừ, được.” Hàn Tuyết Lạc cười nói: “Anh mang tài liệu đã làm sang nộp cho giám đốc hộ tôi nhé, tôi ra quán Smile trước đây.” Rồi cầm túi xách chạy vào thang máy.
“Hờ.” Lãnh Tuấn Duật lại nở ra nụ cười méo.
Tiện ghê ha.
Phòng tổng giám đốc.
Lãnh Tuấn Duật đặt tài liệu lên mặt bàn giám đốc: “Ngạo Phong, đây là tài liệu tôi với chị dâu làm, giờ tôi đi ăn với chị dâu ở quán Smile.”
“Quán Smile?” Diệp Ngạo Phong nhíu mày hỏi.
Quán Smile là quán gì?
Sao anh không biết?
“À quên, cậu làm sao biết được, quán Smile chỉ là quán thường thôi, nhưng tôi ăn một lần ở đấy rồi, ngon lắm. Thôi tôi đi đây.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi tung tăng nhảy vô thang máy.
Xuống đại sảnh.
Lãnh Tuấn Duật ngó nghiêng nhưng không thấy chị dâu tương lai đâu, cầm điện thoại định gọi nhưng lại không có số.
Ôi shit.
Anh đành ra quầy tiếp tân hỏi số điện thoại Hàn Tuyết Lạc, cô tiếp tân dịu dàng cũng “lễ phép” trả lời.
Lên Maserati yêu quý của mình, Lãnh Tuấn Duật lôi điện thoại ra.
“Alo.” Lãnh Tuấn Duật bấm máy, gọi chị dâu.
“Alo, ai vậy?” Hàn Tuyết Lạc bên kia hỏi.
“Chị dâu, là em.” Lãnh Tuấn Duật trả lời.
Hàn Tuyết Lạc bên kia đang ngồi trong quán: “Ừ, mà anh tới chưa, ăn gì tôi gọi trước cho.”
“Ha, chị dâu, chị tới quán rồi à?” Lãnh Tuấn Duật cười khổ hỏi.
Làm gì mà tới nhanh thế.
“Ừ, quán này tôi quen mà.” Hàn Tuyết Lạc bên kia trả lời “thản nhiên”.
“Chị chờ đấy, đợi em tới.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi tắt máy.
“Cạch”. Lãnh Tuấn Duật vừa tắt điện thoại thì cánh cửa ghế sau mở ra, Diệp Ngạo Phong ung dung bước lên xe anh ngồi.
“Ngạo Phong, sao cậu lên đây, tôi còn đi ăn với chị dâu, cậu không thể đi cùng đâu.” Lãnh Tuấn Duật đặt hai tay lên vô lăng nói.
“Đi.” Diệp Ngạo Phong tựa lưng vô ghế, sai bảo tên ngồi ghế lái.
“Giờ mới là buổi trưa thôi đấy.” Lãnh Tuấn Duật nhăn mày nói.
Phiền ghê.
Đi ăn với chị dâu, để thực hiện “âm mưu” cũng khó.
Tên Ngạo Phong này đi cùng làm gì cơ chứ? Không phải làm việc à, đã thế lên xe anh còn sai anh như thật.
“Không sao.” Diệp Ngạo Phong khẽ nhếch mép: “Tôi muốn thử xem, quán đó ngon thế nào, mà Lãnh công tử lại tới ăn.”
“Ây được rồi.” Lãnh Tuấn Duật bó tay, lái xe đi luôn.