Hoắc Minh Châu là một tổng giám đốc. Là người cầm quyền nổi danh của Hoắc thị, mỗi ngày đều có vô số tiểu yêu tinh tranh nhau nhào vào người anh, chẳng qua là chưa từng có ai thành công.
Trong lòng Hoắc tổng, bất kì tiểu yêu tinh nào cũng không hấp dẫn bằng văn kiện trên bàn làm việc, mãi đến khi thế giới của anh thay đổi, anh nghĩ mình sẽ chờ đến khi ba Hoắc không chờ được nổi, sẽ tìm một người môn đăng hệu đối rồi kết hôn.
Trước khi thay đổi, anh vẫn luôn nghĩ như thế.
Một ngày kia, khi anh bước vào văn phòng, bỗng nhiên phát hiện vị trí bên cạnh Dương Xảo Mạn có thêm một cái bàn, tổng giám đốc Hoắc sửng sốt, lập tức nhíu mày.
“Dương Xảo Mạn, đây là chuyện gì?” Hoắc tiên sinh chỉ vào cái bàn kia, hỏi: “Ai kêu cô để cái bàn này vào đây?”
“Hoắc tổng, ngài quên rồi sao? Đây là vị trí của trợ lý mới đến.” Dương Xảo Mạn thật cẩn thận nhìn anh, vội vàng nói: “Để tôi thông báo cho bộ phận hậu cần đem cái bàn này đi.”
Ngoan ngoãn, không nghĩ rằng vị trợ lý nhỏ vừa đến một ngày đã bị đuổi việc, quả nhiên, người trợ lý hôm qua cố ý ngã vào lòng Hoắc tổng đã làm ngài ấy tức giận.
Dương Xảo Mạn đang chuẩn bị gọi điện thoại, bỗng nhiên bị gọi lại.
“Khoan đã, cô nói trợ lý nào?” Tổng giám đốc Hoắc nhíu mày: “Tôi có thêm một trợ lý lúc nào?”
“Hoắc tổng, ngài quên rồi sao?!” Dương Xảo Mạn hít một hơi, không không không không không phải là bị trợ lý hôm qua đụng trúng rồi phát sinh ra vấn đề chứ?!
“Tôi quên chuyện gì?”
Dương Xảo Mạn nhìn anh thật kĩ, vội vàng xoay người đưa cho anh xem hồ sơ thông báo điều trợ lý mới trên máy tính.
Tổng giám đốc Hoắc nhìn thấy hồ sơ của một người chưa từng gặp qua, trên đó là một cô gái thanh tú, nhìn qua không lớn tuổi, bộ dạng yếu đuối, chức vị giống như Dương Xảo Mạn đã nói, trợ lý tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Hoắc nhíu mày thật chặt.
Anh không nhớ gì về chuyện này, thậm chí còn chưa từng gặp người này, nhưng lời Dương Xảo Mạn không phải giả, không có sự đồng ý của anh, không có ai dám tự tiện an bài một trợ lý bên người anh.
Chẳng những anh không có ấn tượng, vị trợ lý này đã đi làm, nói không chừng đã tới vài ngày.
Tổng giám đốc Hoắc nghĩ trăm lần cũng không hiều, không cần dựa vào trực giác, anh đã biết có chỗ không đúng.
Hoặc là ký ức của anh có vấn đề, hoặc là thế giới mà anh sống có vấn đề.
Tổng giám đốc Hoắc nghĩ ngợi, chọn người trước vậy.
Điểm khác biệt trong ký ức của anh chính là trợ lý đó, nói không chừng mấu chốt nằm trên người cô, tốt nhất mình không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ngăn lại động tác của Dương Xảo Mạn, tổng giám đốc Hoắc ra vẻ không có gì ngồi xuống, bắt đầu một ngày làm việc.
Khi Tô Oánh Oánh vào làm, nhạy bén phát hiện có chỗ không đúng, tất cả công việc hôm qua mình làm đều đưa vào tay Dương Xảo Mạn, chỉ để cô bưng trà rót nước, khi bưng cà phê cho anh, tổng giám đốc Hoắc còn trực tiếp cự tuyệt cô, ngược lại để cho Dương Xảo Mạn pha một ly khác.
Nếu không phát hiện ra những chuyện này, vậy cô chính là đồ ngốc.
Tô Oánh Oánh lập tức nổi giận, cô ta phẫn nộ chạy đến trước mặt tổng giám đốc Hoắc, lớn tiếng chất vấn nói: “Anh có ý gì?!”
Tổng giám đốc Hoắc cau mày ngẩng đầu lên.
“Tôi đến đây để làm việc, nhưng lại không giao việc gì cho tôi, chẳng lẽ trợ lý tôi là để trang trí sao?!” Tô Oánh Oánh phẫn nộ nói: “Như thế nào tôi cũng là người tốt nghiệp đại học hàng đầu, Hoắc thị của anh lợi hại, sao có thể xem thường người khác?! Ngay cả chuyện bưng trà rót nước cũng không làm được?!”
“…” Tổng giám đốc Hoắc lạnh nhạt nhìn cô ta, đối với người không rõ lai lịch này, đương nhiên anh không dám đưa chuyện gì cho cô ta làm.
Tổng giám đốc Hoắc tùy tiện cầm một xấp văn kiện đưa qua: “Tính ra kim ngạch cuối cùng, trước khi tan làm đưa cho tôi.”
“Hả?”
“Còn không đi mau?!”
Tô Oánh Oánh ngơ ngác trở về.
Từ sáng đến giờ nghỉ trưa, Tô Oánh Oánh tính sứt đầu mẻ trán, nhìn người trong văn phòng đều đi hết, cô vuốt cái vụng đói khát của mình, thấy rất ủy khuất.
Tên Hoắc Minh Châu đó dựa vào cái gì xem thường người khác?!
Rõ ràng là anh ta tuyển mình vào, vậy mà bây giờ anh ta cố ý làm khó mình?!
Không phải hôm qua chỉ đụng anh ta một chút sao!
Tô Oánh Oánh trong lòng phẫn uất bất bình, càng không có lòng tiếp tục tính số liệu.
Đến chiều khi tổng giám đốc Hoắc hỏi cô giao số liệu, Tô Oánh Oánh ấp úng không đưa ra.
“Chưa xong?”
“Số… Số liệu quá nhiều, sao có thể tính xong trong một ngày!”
Tổng giám đốc Hoắc lạnh nhạt hừ một tiếng: “Dương Xảo Mạn.”
“Dạ, Hoắc tổng.”
“Tính ra kim ngạch cuối cùng.” “Dạ, Hoắc tổng.”
Dưới biểu tình trợn mắt há mồm của Tô Oánh Oánh, Dương Xảo Mạn nhanh chóng tính ra kim ngạch cuối cùng.
“Nhất… Nhất… Nhất định là các người thông đồng trước!”
“Tôi không rảnh tới mức làm ra chuyện này.” Tổng giám đốc Hoắc trào phúng nói: “Thay vì hoài nghi chúng tôi, không bằng đi học lại đại học hàng hiệu của cô đi.”
“Anh…”
Tổng giám đốc Hoắc lướt qua cô ta rời khỏi đi.
Tổng giám đốc Hoắc quả thực không hiểu nổi, bản thân đã quên mất kia sao có thể tuyển cái loại phụ nữ này vào, không chỉ không làm xong công việc cơ bản, thậm chí còn mỗi ngày chống đối cấp trên, ngày đầu tiên đi làm… Không, giây đầu tiên đã nên bị đuổi rồi.
Nhưng mà vì cô là ngoài ý muốn duy nhất, Tổng giám đốc Hoắc không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải tiếp tục nhẫn nại, từng ngày trôi qua, lực nhẫn nại của anh càng ngày càng thấp, cuối cùng đã không nhịn được nữa, khi Tô Oánh Oánh phạm lỗi một lần nữa, dưới sự giận dữ đã đuổi cô ta rồi.
Tổng giám đốc Hoắc vốn cho rằng sẽ có thứ thay đổi, kết quả mọi thứ đều không biến hóa, lúc đó Tô Oánh Oánh tiếp tục dây dưa, dường như rất bất mãn đối với anh, chặn anh rất nhiều lần ở bãi đổ xe. Đều bị tổng giám đốc Hoắc không chút lưu tình kêu bảo vệ dẫn đi.
Không còn Tô Oánh Oánh, tất cả đều khôi phục nguyên trạng.
Trong một buổi tiệc từ thiện, tổng giám đốc Hoắc nhận lời mời tham gia, tại đây thấy được Tô Oánh Oánh ăn diện lộng lẫy, đi cùng cô ta chính là Yến Thu Dương.
“Tôi nghe nói Oánh Oánh chịu không ít ủy khuất ở Hoắc thị, Hoắc tổng thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, cô gái như Oánh Oánh, nên được đặt trong lòng bàn tay che chở, sao có thể để cô ấy chịu khổ như thế.”
Tổng giám đốc Hoắc: “…” Đầu óc anh ta có vấn đề??
“Nếu Hoắc tổng đã bỏ lỡ, vậy đừng trách Yến mỗ không hạ thủ lưu tình, tôi nghe nói Hoắc tổng đối xử với Oánh Oánh không bình thường, cứ buông tay như vậy, có phải quá đáng tiệc rồi không.”
Tổng giám đốc Hoắc:… À, còn rất nghiêm trọng.
“Tuy nhiên, Hoắc tổng có muốn hối hận cũng đã chậm.” Yến Thu Dương đắc ý nói.
Tổng giám đốc Hoắc:… Không cứu nổi nữa.
Từ ngày đó trở đi, Tổng giám đốc Hoắc nhìn ra, Yến Thu Dương bằng mọi cách lên đầu đề các trang báo, nữ chính đều là Tô Oánh Oánh. Anh lạnh nhạt nhìn hai bọn họ, phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, mãi sau khi kết hôn rồi vẫn còn ầm ĩ.
Nhưng làm anh khó hiểu đó là, mọi người xung quanh đêu cho rằng anh có suy nghĩ không an phận với Tô Oánh Oánh, khi hai người đó kết hôn, vô số bạn tốt gọi điện đến an ủi anh.
Có trời mới biết, ngày đầu tiên nhìn thấy Tô Oánh Oánh, anh đã ghét cay ghét đắng người này, không thể sinh ra một tí hảo cảm, càng đừng nói đến cái gì mà an phận hay không.
Tổng giám đốc Hoắc cảm thấy mọi người xung quanh đều mắc bệnh tâm thần.
Từ khi anh phát hiện mình là người xuyên qua, càng thêm kiên định với phỏng đoán của mình.