Làm một người thường xuyên chụp ảnh toàn thân trên trang bìa báo tài chính kinh tế, Hoắc tiên sinh dùng mũ cùng khăn quàng cổ và kính râm, võ trạng hạng nặng che lại hết người, còn mặc áo khoác và quần rộng thùng thình, sợ bị phóng viên chụp được bộ dáng anh mập lên.
Thế nên khi Dương Xảo Mạn và Đỗ Linh đến, thiếu chút nữa đã không nhận ra anh, còn đáng thương bắt lấy tay Bạch tiểu thư khóc: “Hoắc tổng đâu? Hoắc tổng không về cùng cô sao? Hoắc tổng cần phải về rồi, ngài ấy đã không quản công ty suốt hai tháng, ngài ấy không về với cô sao? Híc híc híc híc, các người không biết đâu, Trương Mặc Thâm cái tên vô lương tâm đó bây giờ đi yêu đương, hiện tại mọi chuyện đều do tôi làm, nếu Hoắc tổng không quay về, tôi sẽ từ chức…”
Trên mặt Dương Xảo Mạn nổi bật hai cái quần thâm cực đậm, hiển nhiên đã bị sự tùy hứng của Hoắc tiên sinh tra tấn.
Hoắc tiên sinh quay đầu nhìn xung quanh, kéo ra một khoảng cách với bọn họ, giả vờ mình là người qua đường.
Bạch Thanh Thanh bất động thanh sắc rút tay ra, nói: “Ngày mai anh ấy sẽ đi làm.”
Dương Xảo Mạn mừng rỡ: “Thật sao?”
“Thật.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Dương Xảo Mạn vui mùng rời đi, trong công ty còn một đống chuyện đang chờ cô ấy.
Bạch Thanh Thanh nắm Hoắc tiên sinh ngồi vào xe Đỗ Linh, lúc này anh mới gỡ trang bị của mình xuống, lòng còn sợ hãi nói: “Lần này nhất định phải tăng lương cho Dương Xảo Mạn, nếu không cô ấy bỏ chạy mất.”
“Em cho rằng anh sẽ làm bộ không biết.”
“Dương Xảo Mạn là thư ký tốt.” Hoắc tiên sinh tràn đầy cảm xúc, anh đè dược Thanh Thanh ít nhiều gì cũng nhờ bản kế hoạch của Dương Xảo Mạn đấy. “Hơn nữa hôn lễ của chúng ta vẫn cần cô ấy chuẩn bị, sao có thể để người đi nhanh như này?”
“…”
Đỗ Linh nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Hoắc tổng, anh không sợ tôi nói với cô ấy sao?”
Hoắc tiên sinh đúng lý hợp tình kéo tay Bạch Thanh Thanh.
Đỗ Linh nói sang chuyện khác: “Lâu rồi không thấy, nhìn qua anh còn béo hơn Thanh Thanh…”
Hoắc tiên sinh: “…”
Hoắc tiên sinh cực kỳ bi thương.
Chờ xe dừng lại dưới lầu chung cư, anh một tay xách hành lý lên, hồng hộc đi lên cầu thang, nói gì mà không cần đi tháng máy, Bạch Thanh Thanh không cản được, ngửa đầu nhìn thoáng qua độ cao mấy chục tầng, đành phải tùy anh.
Đến khi Hoắc tiên sinh leo lên tới nơi, Chúc Chúc đã lâu không thấy gâu gâu nhào đến, bốn cái chân vui sướng lướt qua anh, chạy đến bên cạnh thang lầu, ngừng lại, nghi hoặc xoay xoay, ngửi mùi hương từ người Hoắc tiên sinh, ngửa đầu mờ mịt kêu một tiếng.
“Ngao?” Ba hả?
Hoắc tiên sinh: “…”
Tổn thọ rồi! Ngay cả Chúc Chúc cũng không nhận ra anh!
Chúc Chúc mờ mịt đi theo anh vào nhà, chờ anh ngồi xuống, nâng lên nửa người, cả cơ thể đều nhào lên người anh, hai chân trước vỗ vỗ trên bụng anh.
“Ngao!” Bụng của ba tôi rất cứng! Không mềm nhũn như này!
Chúc Chúc quay đầu mất mát đi vào phòng mình, cái đuôi rũ xuống, không còn bộ dáng vuo sướng nhảy tưng tưng như nãy.
Hoắc tiên sinh bị đả kích đi vào phòng tập thể thao của Bạch Thanh Thanh, ủy khuất ngồi vào thiết bị bắt đầu tập thể hình.
Nếu Thanh Thanh đã trở lại, vậy ngày kết hôn của bọn họ cũng không còn xa, nếu hôm đó mà anh vẫn chưa gầy lại như cũ, chẳng phải toàn thế giới đều biết anh mập lên sao? Tương lai khi con gái nhìn ảnh đám cưới, chẳng phải sẽ biết người ba anh tuấn của bé đã có bụng mỡ từ trước sao?!
Thân là tổng giám đốc bá đạo thành công! Cần phải có sáu khối cơ bụng! Dáng người hoàn mỹ! Không thể chịu đựng một gam thịt thừa!
Ngày hôm sau, dốc hết tâm huyết vận động một ngày, ăn uống điều độ một ngày, Hoắc tiên sinh chưa gầy đi tí nào bước vào công ty, nhìn thấy Dương Xảo Mạn trong vài tháng này đã sụt vài cân, trong mắt lóe lên hâm mộ.
Dương Xảo Mạn: “…”
…
Khi thịt thừa trên người Hoắc tiên sinh từ từ giảm bớt, hôn lễ của anh và Bạch Thanh Thanh đã lên báo.
Lần trước anh không gạt đâu, từ khi hôn kỳ được định ra, đã mua đầu đề của báo chí ca ngợi thật nhiều, chỉ mới một ngày, gần như tất cà mọi người đều biết Hoắc tiên sinh, người đàn ông năm năm liền được bầu chọn là người đàn ông phụ nữ muốn gả cho nhất muốn kết hôn, đối phương là một người phụ nữ không có tiếng tăm gì, cũng không phải gia đình môn đăng hậu đối, tuy bề ngoài đẹp, nhưng cũng chẳng khá hơn minh tinh gả vào hào môn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đàm luận về chuyện chim sẻ hóa thành phượng hoàng này.
Hoắc tiên sinh đã giảm béo lướt bình luận, tức khắc cả người đều buồn bực. Anh ôm Bạch Thanh Thanh, vuốt bụng cô, vẻ mặt không vui: “Bình thường em che dấu tốt quá, bây giờ bọn họ đều cho rằng em là người nịnh nọt, nói em trèo vào hào môn.”
Bạch Thanh Thanh “À” một tiếng, sờ mặt anh, bỗng nhiên nói: “Ai vào hào môn?” Hoắc chim sẻ: “…”
Hoắc tiên sinh vẻ mặt hổ thẹn ôm điện thoại lui về.
Luận tài sản, anh còn không bằng Bạch Thanh Thanh đó.
Giữa những tin đồn bên ngoài, sáu khối cơ bụng của Hoắc tiên sinh xuất hiện trở lại, hôn kỳ của hai người càng ngày càng gần. Hiện giờ trên mạng gần như ngày nào cũng có người bàn về chuyện này, cùng Hoắc tiên sinh đếm ngược.
Hôm nay, Hoắc tiên sinh đi thử áo cưới cùng Bạch Thanh Thanh.
Anh lấy tâm tình mua váy cho Chúc Chúc chọn từng bộ từng bộ cho Bạch Thanh Thanh, từ váy bồng đến váy đuôi cá, từ dài đến ngắn, từ ngang ngực đến có tay, Bạch Thanh Thanh thử từng bộ anh chọn, cuối cùng cũng chọn được bọ vừa ý nhất.
Tâm trạng Hoắc tiên sinh vui tức mức muốn bay lên trồi!
Đến khi anh bắt đầu thử lễ phục, thì nhận được điện thoại của Dương Xảo Mạn.
“Alô, Hoắc tổng?” Dương Xảo Mạn thật cẩn thận nói: “Ba mẹ của ngài đến, đến, đến công ty……”
Hoắc tiên sinh nhất thời chưa phản ứng lại: “Ai? Ai tới?”
Dương Xảo Mạn nhỏ giọng nhắc nhở: “Ba mẹ của ngài!”
“…”
Hoắc tiên sinh hoang mang.
“Bọn họ nhìn qua rất tức giận.” Dương Xảo Mạn nhìn thoáng qua ba Hoắc đang đi tới đi lui trong văn phòng, tiếp tục nhỏ giọng nhắc nhở: “Có lẽ đã biết hôn lễ của ngài và Bạch Thanh Thanh, nên mới quay về gấp.”
Hoắc tiên sinh hốt hoảng cúp máy.
Thấy vẻ mặt của anh không đúng, Bạch Thanh Thanh quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Thanh Thanh, ba mẹ anh đến…” Hoắc tiên sinh sắc mặt cổ quái. Phải biết rằng, làm một người xuyên ra từ trong sách, điểm khác biệt lớn nhất của anh và Hoắc tiên sinh của hiện thực có lẽ là thân thế. Nếu không phải hiện tại Dương Xảo Mạn đột nhiên nhắc đến, anh thậm chí còn quên mất mình còn một cặp ba mẹ đang du lịch khắp nơi.
Mà bây giờ, ba mẹ anh đã tìm tới cửa.
Hoắc tiên sinh không biết làm thế nào đối mặt với bọn họ.
Hơn nữa… “Bọn họ có vẻ tức giận về chuyện kết hôn của chúng ta?” Hoắc tiên sinh vẻ mặt khó hiểu: “Có vẻ không tiếp nhận em?”
Bạch Thanh Thanh gật đầu: “Trước khi kết hôn nên gặp ba mẹ.” Cô đứng lên, nói: “Nếu ba mẹ anh còn đang chờ, chúng ta cũng không thể lđể họ đợi lâu, lần sau rồi quay lại thử lễ phục vậy.” Hoắc tiên sinh vẻ mặt rối rắm gật đầu, bị cô kéo lên xe.
Điều anh tương đối để ý chính là, nếu gặp được hai vị đó, anh nên dùng biểu tình gì để đối mặt với bôn họ? Dù sao ba mẹ thật sự của anh thật sự rất khác với hiện thực.
Hoắc tiên sinh nơm nớp lo sợ vào công ty, lên lầu, khi nhìn thấy ba Hoắc trong phòng, thiếu chút nữa đã trưng ra khuôn mặt lạnh như trước, còn may là phản ứng kịp, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Nghịch tử!” Ba Hoắc tức giận trừng anh: “Mày nhìn mày làm gì đi! Sao mày lại gạt chúng tôi kết hôn cùng một người phụ nữ bình thường!”
Biểu tình của Hoắc tiên sinh không giữ được nữa, lộ ra mặt lạnh quen thuộc.
“Mày dám cho tao sắc mặt này!?” Ba Hoắc tức giận: “Quỳ xuống cho tao!”
Hoắc tiên sinh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông.
Ba Hoắc: “…”
Ba Hoắc mềm giọng: “Minh Châu à, con ngồi xuống đối diện, ba và con nói chuyện cho rõ ràng.”
Lúc này Hoắc tiên sinh mới lôi kéo Bạch Thanh Thanh ngồi xuống đối diện bọn họ.
Hai người ngồi xuống, ba Hoắc không vội mở miệng, ngược lại đánh giá trên dưới Bạch Thanh Thanh vài lần, mới đột nhiên hỏi: “Cô muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”
Bạch Thanh Thanh: “…” Lời kịch này có phải hơi quen tai không?
Dương Xảo Mạn tránh bên ngoài nghe lén hít một hơi, lén ngồi vào bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo lấy quyển tiểu thuyết bị giấu dưới cùng ra, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nói: “Vậy mà bây giờ có thể tận mắt chứng kiến?!”
Dư quang Bạch Thanh Thanh liếc qua, thấy được bìa sách quen thuộc, tức khắc trầm mặc.
Thấy cô chậm chạp không đáp, biểu tình ba Hoắc càng vừa lòng, ông hỏi: “Tôi cho cô một trăm vạn rời khỏi con trai tôi, thế nào?”
“…” Bạch Thanh Thanh: “Thứ cho tôi nói thẳng, Hoắc tiên sinh, ngài cảm thấy con tria của ngài chỉ đáng giá một trăm vạn?”
Ba Hoắc: “…”
Ba Hoắc nhanh mắt nhìn qua Hoắc tổng, tiếp tục ra giá nói: “500 vạn.”
Bạch Thanh Thanh hơi gật đầu.
Sắc mặt ba Hoắc vui vẻ: “Cô đáp ứng rồi?” Ông đắc ý nhìn qua Hoắc tiên sinh, trong ánh mắt phảng phất đang nói: Ánh mắt chọn phụ nữ của con chẳng ra làm sao!
“Tôi biết yêu cầu của Hoắc tiên sinh.” Bạch Thanh Thanh nói: “Người của tôi còn đang trên đường, mong Hoắc tiên sinh chờ một lát.”
Nói không chừng là luật sư công chứng rồi. Ba Hoắc nghĩ đến khả năng này, tức khắc vừa lòng, không nghĩ rằng tiểu yêu tinh thoạt nhìn hung mãnh này giải quyết dể như này, cực kì đắc ý, ông không nhịn được nói nhiều thêm.
“Thật ra hai đứa muốn kết hôn cũng không sao.” Ba Hoắc nói: “Chỉ cần trước khi kết hôn hai đứa đi công chứng tài sản, khi li hôn, cô có thể đảm bảo không mang theo một phân tiền nào của Minh Châu.” Với kinh nghiệm của ông, chỉ cần không lâu đâu, con trai sẽ mất đi hứng thú với người phụ nữ này.
Bạch Thanh Thanh gật đầu: “Tôi hiểu.”
Ba Hoắc:??? Có phải có chỗ nào không đúng hay không????
Trước khi ông lên tiếng hỏi, cửa văn phòng được đẩy ra, Đỗ Linh vội vã đi đến, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sau đó hiểu rõ đưa văn kiện đem đến cho Bạch Thanh Thanh.
“Hoắc tiên sinh cho tôi 500 vạn để tôi rời khỏi con trai ngài.”
Bạch Thanh Thanh đưa xấp văn kiện đó đến trước mặt ông: “Đây là những bất động sản trên danh nghĩa của tôi, miếng miếng đất, còn có cổ phiếu tôi đầu tư, cổ phần trong tay trên danhh nghĩa, chứng khoán, viện nghiên cứu ở nước ngoài, đồ cổ, vàng thỏi, tài sản lưu động ở ngân hàng…” Một phần văn kiện được đưa đến trước mặt ba Hoắc.
“Tôi dùng mấy thứ này, đổi lấy Hoắc Minh Châu kết hôn với tôi, không biết ngài có vừa lòng hay không?”
Ba Hoắc: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Ba Hoắc: Hoang mang.jpg