Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, những lời cô vừa mới nóivới Diêu Phương. Hơn nữa, cả cô và Diêu Phương đều biết, Du Thần Íchchắc chắn sẽ không tới xin lỗi cô, chứ nói gì quỳ xuống.
Nhưng mà, nếu như thực sự Du Thần Ích tới xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?
Lăng Hạo Thiên thấy vẻ mặt mê mang của cô, anh lập tức hiểu, không khỏi cảm thấy trong lòng đắng chát.
Chạng vạng, thím Trương cũng tới, lại mang món cá hấp mà Văn Hinh thíchăn nhất, theo bà tới còn có Tề Nhân Kiệt. Thấy vẻ mặt thỏa mãn khi ăn đồ ăn thím Trương mang tới của Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt rốt cuộc cũng nở nụcười thỏa mãn.
“Đứng lại!” Đêm khuya yên tĩnh, Du Thần Ích lết thân xác mệt mỏi sau 1ngày làm việc trở về nhà, vừa mới vào phòng khách, liền thấy, mẹ mìnhđang ngồi trên ghế sôpha đang lạnh lùng nhìn mình, dường như đã đợi thật lâu rồi.
“Có chuyện gì không?” Anh ta ngừng lại, lạnh giọng hỏi. Kể từ sau hômđó, quan hệ giữa anh ta và mẹ bắt đầu trở nên lạnh hơn, hôm nay là lầnđầu tiên họ nói chuyện với nhau.
Diêu Phương nhìn Du Thần Ích vẫn đưa lưng về phía mình, ánh mắt lànhlạnh rốt cuộc trở thành bất đắc dĩ, đau khổ,”Hôm nay mẹ tới bệnh việnthăm Văn Hinh rồi.”
Nghe thấy cái tên này, thân thể Du Thần Ích bỗng chốc cứng đờ, anh tadừng lại hồi lâu, mới lạnh nhạt nói:”Người đàn bà đó giờ chẳng liên quan gì tới con cả.” Nói xong, anh ta bước chân lên lầu.
Diêu Phương cũng không quản anh ta có nghe hay không chỉ lầm lũi nói:”Mẹ có tới chỗ bác sĩ nghe ngóng, tình huống của con bé thật không tốt, hôm nay chỉ có thể nằm một chỗ để giữ thai...”
Nghe mẹ mình nói, Du Thần Ích vẫn chậm rãi đi lên lầu lẳng lặng nghe bànói từng chữ. Khi anh ta ngồi trong thư phòng xử lý công việc còn dở,trong đầu vẫn không ngừng vang lên lời mẹ mình vừa nói.
Nhiều ngày nay, trong lòng anh ta cũng lo lắng, không biết tình hình của cô bây giờ như thế nào, đột nhiên, trong đầu thoáng qua một chút hìnhảnh , đó là hình ảnh thân mật của Tề Nhân Kiệt và Văn Hinh, vì vậy, sựlo lắng kia lập tức bị 1 cỗ tức giận xua đi.
Sống chết của người đàn bà kia chẳng liên quan gì tới mình.
“Biến, tất cả đều là 1 đám phế vật, chẳng được tích sự gì cả.”
Ngày thứ hai, tổng giám đốc của tập đoàn Overlord nổi giận, âm thanhrống giận truyền ra, ngay sau đó, một loạt nhân sự cấp cao cúi gằm mặtmà đi ra ngoài.
Lam Dật Thần nhìn mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài, trong lòng cũngcảm thấy sự bi ai của họ, anh biết rằng họ trở thành vật hi sinh cho cái người ở bên trong kia. Có điều, bọn họ cũng đã quen, trong thời giannày, chuyện bị khiển trách như cơm bữa.