Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bảnthân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉmỉ. Nhưng mà hôm nay, mặc dù trên người bà vẫn khoác bộ quần áo xinhđẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra trên khóe mắt bà có mấy nếpnhăn, trên đầu còn xuất hiện tóc bạc. Đặc biệt nhìn hàng chân mày nhănlại khiến người ta có cảm giác bà đang có một nỗi ưu sầu gì vậy.
Thấy bà như vậy, trong lòng Văn Hinh đột nhiên cảm thấy không có tư vị.Cho dù đã sống chung dưới một mái nhà mấy tháng trời, mặc dù chưa cónhiều tình cảm, nhưng sự quan tâm của Diêu Phương đối với cô, cô vẫn cóthể cảm nhận được.
Cô biết, bởi vì cô bỏ đi, bà ấy nhất định hàng đêm không ngủ ngon giấc.Cô cũng biết, hôm nay bà ấy đến đây, bà đã lấy hết dũng khí rồi. Côbiết, bà ấy nhất định sẽ bắt Du Thần ích tới thăm cô.
“ Tại sao anh ta lại không đáp ứng?” Khi nói câu này, mặt cô dường nhưkhông biến sắc, cố gắng không để Diêu Phương nhìn ra chút manh mối nào.
“ Không biết.” Đây cũng là điều mà Diêu Phương không hiểu, càng ngày bà càng không hiểu tâm tư của con trai bà rồi.
“ Vậy hôm nay bà tới tìm tôi có việc gì?” Văn Hinh nhìn bà, trên khuônmặt cii không hề lộ ra một chút cảm xúc thừa thãi nào ngoài vẻ bìnhthản.
“ Chỉ muốn thăm cô một chút.” Rốt cuộc Diêu Phương cũng nhìn thẳng vàoánh mắt của Văn Hinh, sau đó cười nhẹ nói, “ Thật ra thì mấy ngày trướctôi đã định tới thăm cô rồi, xem cô như thế nào, có tốt hơn hay không.Nhưng tôi biết rõ, bây giờ nhất định cô không muốn gặp tôi, sợ tôi tớisẽ ảnh hưởng tới tâm tình cô, làm ảnh hưởng tới bảo bảo, cho nên vẫnchưa dám tới thăm cô.”
“ Vậy sao hôm nay bà lại tới đây?” Văn Hinh lạnh nhạt nói, sắc mặt cũng theo đó lạnh đi mấy phần.
Thì ra là, nói cho cùng vẫn là vì đứa nhỏ trong bụng cô.
Diêu Phương căn bản không hề để ý tới giọng nói lạnh như băng của Văn HInh, nên vẫn ra giọng nhàn nhạt.
"Bởi vì tôi lo lắng cho cô.” Nhưng nói xong, bà dừng một chút, đột nhiên do dự, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “ Còn có… tôi tới thay mặt Thần Íchnhận lỗi với cô.”
“ Xin lỗi?” Hơn nữa còn thay mặt tên đầu sỏ gây chuyện đó xin lỗi cô.Văn Hinh nghe xong không nhìn được cảm thấy buồn cười, “ Bà nhìn bộ dạng của tôi bây giờ đi, bà có biết ngày ngày tôi nằm sống dở chết dở ở đây, không thể cử động được, đã bao nhiêu ngày rồi không? Hôm nay bà tới đây chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa sạch những đau khổ mà tôi đã phảichịu đựng sao?” Nếu như bây giờ cô có thể cử động mạnh, e rằng cô đãcười phá lên rồi.
Đột nhiên, cô thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “ Hơn nữa, cho dù muốn nói xin lỗi, cũng không tới phiên bà nói xin lỗi, tại sao chính anh takhông tới nói xin lỗi?” Cô căn bản chỉ nghĩ tới người gây sự, nên để xảnỗi bực tức trong lòng mới không nhịn được nói ra lời như vậy.