Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 781



Chỉ là, những chuyện xảy ra lúc trước, tất cả hiện giờ đều đã lộ rõ tất cả chân tướng rồi, nhưng trong lòng anh vẫn rốt cuộc vẫn còn đang có một mối nghi ngờ chưa thể gỡ bỏ ra được.

Tư Tư đã bị thương nặng như vậy rồi, lại còn đau ốm lúc trước chưa khỏi, càng làm tăng thêm bệnh tật cho cô. Nhưng rốt cuộc cô đã thật sự giống như “hương tan ngọc nát” rồi, hay là bị người nào đó bí mật mang đi làm cô thay hình đổi dạng?

Trong chuyện này dường như vẫn còn thiếu một mắt xích, nhưng làm thế nào cũng không thể tìm ra được manh mối tiếp tục cho mắt xích đó.

Thím Phúc chính là người trong cuộc biết chuyện rõ nhất, nhưng lúc thím Phúc trao Nặc Nặc cho anh xong, lúc quay trở về thì Tư Tư đã biến thành tro bụi, nằm ở trong hộp tro cốt kia.

Như vậy, trong ngày thím Phúc rời khỏi bệnh viện đó, liệu có còn những người nào khác nữa được chứng kiến Tư Tư bị chết hay không? Cả một bệnh viện to như vậy, anh cũng không tin rằng chuyện này sẽ không người thứ ba nhìn thấy.

Kể từ sau khi nhìn thấy người con gái có tên Cận Tư Tư đó, trong đầu anh liền bắt đầu quanh quẩn một suy nghĩ mà trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới: Tư Tư không hề bị chết, một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, kiên cường dũng cảm như thế, làm sao có thể dễ dàng bị chết như vậy được?

Hà Dĩ Kiệt lái xe quay trở về Hàng Châu. Trên đường đi anh vẫn đang không ngừng nghĩ tới chuyện này, toàn bộ anh đã đi được nửa tháng, cũng không biết hiện tại cô cùng Nặc Nặc như thế nào, nhất là Nặc Nặc, không biết con bé có khóc đòi tìm anh nữa hay không đây?

Nghĩ đến con gái, trong lòng anh lại thấy xông lên một hồi chua xót. Sau khi đi theo bên cạnh anh, rất lâu sau, Nặc Nặc mới chậm rãi từ bỏ được thói quen khi ngủ nhất định phải nắm tay của anh thật chặt, cũng đã dần dần không nằm mơ thấy ác mộng nữa, cũng không còn sau khi thức giấc từ trong cơn ác mộng, lại khóc gọi mẹ, thậm chí...

Cô bé rất ít khi ở trước mặt anh nhắc tới câu nói nhớ mẹ như trước nữa...

Ban đầu anh còn tưởng rằng, do con gái tuổi còn nhỏ, không nhớ được chuyện, dần dần đã sắp quên mất mẹ, nhưng sau khi phát sốt ở Tam Á, trong lúc hôn mê con bé vẫn không ngừng gọi mẹ, anh mới hiểu ra rằng, Nặc Nặc vẫn luôn nhớ nhung đối với mẹ của mình, sợ rằng con bé còn nhớ mẹ nhiều hơn, sâu sắc hơn là anh đã từng nghĩ...

Hà Dĩ Kiệt nhớ lại tình cảnh ngày đó, liền không nhịn được tự trách bản thân, nếu như Tư Tư vẫn còn sống, chắc cô sẽ không để cho Nặc Nặc trở thành ra như vậy, sẽ không để cho con gái phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

Anh vẫn còn đang mải nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại để ở bên cạnh chỗ ngồi cũng chợt vang lên chói tai.

Hà Dĩ Kiệt bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, là số điện thoại trong nhà ở tại Hàng Châu do quản gia gọi tới, lòng anh không khỏi trở nên căng thẳng như dây cung, vội vàng nhấn nghe.

Bên kia nghe thấy âm thanh huyên náo một hồi, giọng nói của quản gia rất lớn, nhưng anh vẫn không sao nghe được rõ ràng, chỉ nghe thấy những tiếng đứt quãng. Trái tim của anh lúc thì chợt đập dồn dập thật nhanh, lúc thì chợt như không thấy đập nữa. Trong lúc đầu óc còn đang ngổn ngang trong những liên miên chập chùng kia, chợt anh mơ hồ nghe thấy từ đầu bên kia điện thoại có tiếng thét chói tai, lúc này anh mới hiểu ra hình như câu nói mà người quản gia muốn nói là... Cận tiểu thư bị người ta đánh bị thương rồi...

Điện thoại trong tay anh không biết rớt xuống từ lúc nào, Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm giác thấy trong đầu mình chì còn sự trống rỗng. Lúc đó anh chỉ dựa vào bản năng ý thức lái xe chạy thật nhanh... thời điểm hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc anh đã chạy về đến nhà, chính là ngôi nhà cô và Nặc Nặc đang ở...

Lúc đó anh chỉ dựa vào bản năng ý thức lái xe chạy thật nhanh... thời điểm hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc anh đã chạy về đến nhà, chính là ngôi nhà cô và Nặc Nặc đang ở...

Khu vườn của căn biệt thự không lớn lắm cũng đã bị người ta đập tơi bời tan nát, Hà Dĩ Kiệt vừa mới dừng xe lại đã nghe thấy tiếng Nặc Nặc khóc đã khản cả giọng. Anh có cảm giác trái tim của mìnhlúc này tựa như bị một người nào đó dùng tay vặn xoắn lại, đau nhức, anh hít thở một cái cũng thấy cực kỳ đau đớn...

Hà Dĩ Kiệt chạy thật nhanh, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người ngăn lại anh định nói với anh điều gì đó, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới họ, cứ thế đẩy ra...

Anh dựa theo nơi phát ra tiếng khóc chạy một mạch đến chỗ đó. Trong phòng khách Nặc Nặc vẫn còn đang khóc lớn, trên hai bàn tay nho nhỏ trắng trắng dính đầy máu. Hiển nhiên là cô bé đã bị dọa sợ, dù đang được người giúp việc ôm vào lòng vẫn còn đang giãy dụa khóc lớn. Hà Dĩ Kiệt đau lòng không chịu nổi, đẩy người quản gia đang đi tới ra, liền chạy nhanh về phía bên cạnh Nặc Nặc...

"Nặc Nặc, ba tới rồi, Nặc Nặc..." Hà Dĩ Kiệt run rẩy đưa tay ra ôm lấy con gái. Nặc Nặc vừa nhìn thấy anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô bé lại khóc lớn hơn, bổ nhào vào trong ngực anh. Cô bé đưa bàn tay đầy máu, lau lên mặt anh, Hà Dĩ Kiệt không để ý đến mình, túm lấy tay của con gái, giọng nói đã run lên: "Nặc Nặc... Nặc Nặ, con làm sao vậy..."

"Ba, ba... Máu... Nặc Nặc chảy máu..." Nặc Nặc giơ hai bàn tay dính đầy máu tươi liếc mắt nhìn đầy sợ hãi, lại quay đầu đi oa oa khóc. Lửa giậntrong lòng Hà Dĩ Kiệt bùng lên mãnh liệt, nhưng thấy dáng vẻ Nặc Nặc như vậy, anh đành phải gắng sức tự áp chế xuống, nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành con gái. Nặc Nặc hiển nhiên bị sợ hãi quá mức, dù anh dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng, đôi mắt to nhìn chằm chằm nhưng vẫn không ngừng khóc...

Quản gia đã sớm gọi điện thoại mời bác sĩ tới đây, giờ phút này nghe thấy tiếng xe bên ngoài vang lên, lại nhớ đến Cận Tư Tư vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, ông đành phải nhắm mắt tới đây nói với Hà Dĩ Kiệt: "Tiên sinh, tiểu thư nhỏ không sao đâu ạ, máu ở trên tay cô bé đều là máu trên đầu của Cận tiểu thư... Chi bằng trước hết để cho bác sĩ tới xem vết thương của Cận tiểu thư trước đã..."

Hà Dĩ Kiệt nghe vậy không khỏi kinh hãi, lúc này mới nhớ ra, quả thật trong điện thoại, người quản giađã nói với anh là Cận Tư Tư bị thương, không hề nói chuyện Nặc Nặc bị thương. ¬

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv