Có lẽ cũng có một thời khắc như thế này, cũng như anh trong giờ phút này, cô đã ngồi lặng lẽ ở nơi đây, cô cũng giống như anh lúc này, im lặng nghe tiếng gió ở bên ngoài.. Cô làm thế nào để vượt qua từng ngày từng đêm thật dài dòng buồn tẻ, cô đã làm thế nào xoa dịu lại những tổn thương mà anh để lại cho cô... Cô sẽ có cảm xúc như thế nào khi nhìn thấy đứa con của bọn họ? Cô rời khỏi anh một năm nay, trong khoảng thời gian hơn một năm đó, cô đã một mình yên lặng chịu đựng biết bao nỗi đau khổ nghẹn đắng cực kỳ khó chịu kia, sau đó mổi buổi sáng sớm cô lại có bao nhiêu chờ mong để đón mặt trời mọc, để tăng thêm sự hy vọng cho cuộc sống mới ngày mai?
Anh không cách nào suy nghĩ được nữa, anh không sao tưởng tượng nổi, anh không thể dùng những suy đoán nhỏ bé của chính mình để lĩnh hội được hết thảy những gì mà cô đã phải chịu đựng. Bởi vì anh chưa từng trải qua, cho nên vĩnh viễn anh sẽ không thể nào cảm nhận nổi những suy nghĩ của cô.
Lại một cơn gió thổi qua tán lá cây xào xạc, ở bên trong căn phòng là một sự yên tĩnh dài dằng dặc này, rốt cuộc anh đã tỉnh táo lại, thoát ra khỏi cơn mơ màng đầy ngượng ngùng kia. Anh đứng lên, không biết đã phải củng cố lại lòng mình biết bao lần mới có đủ dũng khí để bước vào bên trong phòng ngủ của cô.
Vén chiếc rèm cửa lên, anh liếc nhìn qua trên tủ đầu giường đơn sơ, nơi đó đang đặt một cái hộp vuông nho nhỏ, nhưng lại quá quen thuộc với anh. Năm đó khi cha mẹ anh qua đời, anh không có tiền nên cũng đã dùng chiếc hộp như thế này để làm nơi cất tro cốt cho cha mẹ.
Rất rẻ, rất đơn sơ, rất nhỏ.
Có thể nào, một cô gái nhanh nhẹn, linh lợi, hoạt bát giờ đây đã biến thành tro bụi nằm ở trong chiếc hộp đó. Vận mệnh kia chính là gã phù thủy lợi hại nhất, hắn lật tay tạo ra mây, hắn úp tay tạo ra mưa, con người hoàn toàn không thể biết được tương lai của mình ngày sau sẽ như thế nào.
Cũng tựa như anh vậy, căn bản không thể biết được, tuyệt đối không thể đoán được, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, Tương Tư của anh đã chết rồi...
Cũng tựa như anh vậy, căn bản không thể biết được, tuyệt đối không thể đoán được, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, Tương Tư của anh đã chết rồi...
Thím Phúc nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng động của anh đang đi tới. Từ trên giường, thím ngoái cổ lại một cách vất vả để nhìn về phía anh. Đáy mắt của bà chợt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh chóng lướt qua anh nhìn ra phía ngoài, xem thử phía sau của anh có người nào khác không. Nặc Nặc không được đi cùng anh đến nơi này, thím thu lại ánh mắt có chút thất vọng, hình như có tiếng thở dài khe khẽ thoát ra...
Hà Dĩ Kiệt tựa như một con rối bằng gỗ đã được người ta dùng dây để điều khiển, cứ bước đi từng bước một, nhìn rất máy móc, đi đến bên cạnh giường của thím Phúc.
Anh đứng ở bên cạnh giường, chậm rãi khom hai đầu gối quỳ xuống.
Từ hai tròng mắt của thím Phúc đột nhiên trào ra dòng nước mắt đục ngầu, nỗi đau đớn nồng đậm đọng lại nơi hốc mắt...
"Nặc Nặc có khỏe không?" Bà cố hết sức để hỏi anh, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của anh. Thím nhìn thấy rất rõ, thật sâu trong đôi mắt của anh là sự chán nản và rã rời đến tuyệt vọng.
Hà Dĩ Kiệt nặng nề gật đầu, trong đôi mắt không che dấu nổi sự yêu thương dịu dàng và cưng chiều: "Nặc Nặc rất ngoan, vừa biết nghe lời lại vừa đáng yêu vô cùng, tôi chưa từng thấy một đứa trẻ nào cùng độ tuổi con bé lại có thể làm cho người khác phải yêu thích như vậy."
Thím Phúc vui mừng gật đầu, rốt cuộc giờ đây chút lo lắng cuối cùng trong lòng thím đã lặng lẽ tan biến đi. Tư Tư nói rất đúng, nói như thế nào anh cũng vẫn là cha đẻ của Nặc Nặc, anh sẽ đối xử với Nặc Nặc rất tốt. Quả thật, vẫn chỉ có Tương Tư là người hiểu anh nhất.
"Đúng vậy đấy, con bé này cực kỳ ngoan ngoãn, lại vừa rất hiểu chuyện. Từ nay về sau, cậu sẽ luôn đối xử với con bé thật tốt nhé, có được không?" Thím Phúc thì thào hỏi lại.
Hà Dĩ Kiệt thu lại vẻ mặt lúc trước, trên mặt anh hiện ra vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Thím à, thím cứ yên tâm, Nặc Nặc là con gái của tôi mà, là tôi và Tư Tư..."
Nhắc đến tên của cô, giọng nói của anh thoáng nghẹn lại... Thoáng cái, trong cổ họng anh liền như bị người ta dùng vật gì đó nút lại, làm anh nghẹn cứng họng, không sao phát ra nổi chút xíu âm thanh. Trong nháy mắt, lệ nóng đã trào dâng ở trong hốc mắt của anh. Hà Dĩ Kiệt hơi ngẩng đầu lên, nghiến chặt hàm răng lại một lúc, mới gắng gượng nuốt được tiếng nghẹn ngào vào trong cổ họng.
Một lát sau, anh mới chậm rãi cúi đầu xuống, hai tay cũng đã nắm chặt lại thành quyền, gân xanh nổi căng trên mu bàn tay, nhưng lời nói vẫn lộ rõ sức mạnh kiên cường: "Nặc Nặc là con gái của tôi, làm sao tôi lại không yêu thương con bé chứ?"
Thím Phúc khẽ gật gật đầu, ánh sáng nơi đáy mắt bắt đầu trở nên rời rạc, nhưng giọng nói lại tràn ngập sự yên tâm, thư thái: "Tư Tư nói rất đúng, đúng là chỉ có Tư Tư mới là người hiểu cậu, con bé đã nói với tôi rằng... nói rằng... cậu sẽ không bao giờ đối đãi tệ bạc với Nặc Nặc... tôi vẫn không tin, nhưng bây giờ nghe thấy lời nói của cậu... thì tôi đã hoàn toàn yên tâm rồi..."
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu, từ trong hốc mắt của anh, một giọt nước mắt lớn từ từ lăn ra, rơi xuống ở trên mặt đất. Giọt lệ lập tức vỡ ra, tạo thành những giọt nước li ti đọng lại trên bề mặt phiến đá lát sàn nhẵn bóng. Anh cứ nhìn chằm chằm vào vệt nước mắt này, ngực quặn đau không sao chịu nổi, hận không thể cứ như vậy mà chết đi.
"Thím à, Tương Tư còn nói gì nữa không..."
Nhưng nơi đáy mắt của thím Phúc đã dần dần trở nên rời rạc. Bà nằm thẳng trên giường, nhìn lên trần nhà cũ kỹ đầy vết loang lổ ở phía trên đầu mình, "Hà tiên sinh..."
Giọng nói của thím Phúc nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được. Hà Dĩ Kiệt tiến lên thêm một chút, anh vẫn quỳ như vậy, thân thể hơi nghiêng đi một chút: "Thím à, thím nói đi, tôi nghe đây..."
"Cậu có yêu Tư Tư hay không?"
Giọng của thím Phúc lộ rõ sự run rẩy, lời nói gần như tản mát đi hết, dường như chỉ thấy hơi thở. Hà Dĩ Kiệt dùng sức gật đầu, lúc này nước mắt anh đã tuôn rơi, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại bằng thứ giọng khàn khàn: "Tôi yêu cô ấy, thím à, tôi yêu Tư Tư, tôi yêu cô ấy... Tôi rất yêu cô ấy..."
Thím Phúc tựa như đang buồn ngủ, hai mi mắt từ từ nhắm lại, giọng nói của bà càng ngày càng nhẹ, gần như không thể nghe nổi: "Cậu nói yêu con bé... nhưng tại sao cậu lại... làm hại con bé thê thảm như vậy... Tôi chỉ thương Tư Tư..."
Thím Phúc quay đầu đi, bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng chói và rực rỡ, không biết nhà ai đang mở chương trình ca nhạc của đài phát thanh, từ trong phòng đó vọng ra một ca khúc với giai điệu vui vẻ, lại có cả giọng trẻ con hát theo, nói cười líu ríu. Giờ phút này, thế giới loài người đang sống cuộc sống mới vui vẻ làm sao, nhưng giờ đây, cuối cùng cô đã không thể được nhìn thấy nữa rồi.