Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 699



Trở về thành phố A đã là tám giờ tối, anh vừa vào đến cửa, Đỗ Phương Phương liền vọt ra. Giữa lúc Hà Dĩ Kiệt còn chưa kịp chuẩn bị đề phòng gì đã bị cô ôm chặt lấy. Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt liền nhíu chặt lại, anh không còn hơi sức đâu để xã giao với cô nữa, bèn hơi dùng sức đẩy cô ra một chút. Nhưng chợt nhìn thấy vệt nước mắt trên gương mặt của cô, anh lại cảm thấy kinh ngạc. Chuyện có thể làm cho Đỗ Phương Phương phải chảy nước mắt thế này thực sự là một chuyện lớn rồi.

"Đặng Hoa thật đáng thương." Đỗ Phương Phương tròng mắt đỏ hoe: "Chồng cô ấy thật không phải là người, Đặng Hoa còn đang ở trong phòng cấp cứu để cấp cứu, vậy mà anh ta cũng không thèm ở lại năm phút đồng hồ đã vội bỏ đi luôn."

"A, sau đó thì sao." Hà Dĩ Kiệt tiện tay cởi mấy chiếc cúc áo sơmi, ngồi ở trên ghế sa lon châm một điếu thuốc, nghe đến đây thấy có một chút hứng thú. Nghe nói người đàn ông có tên Tần Mộ Chi này, luôn luôn có hành tung âm thầm, thần bí, đột nhiên giờ đây lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cũng thấy có vài phần hiếu kỳ.

Đỗ Phương Phương bĩu môi: "Còn phải hỏi chuyện gì sau đó nữa sao, anh không biết đâu, sau khi tỉnh lại Đặng Hoa, nhìn thấy Tần Mộ Chi không có mặt ở đó, ánh mắt của cô ấy đến em cũng không dám nhìn nữa... Họ Tần kia lòng dạ thật ác độc, nói như thế nào Đặng Hoa cũng vợ của anh ta cơ mà."

Hà Dĩ Kiệt không cho là đúng: "Chuyện vợ chồng của người khác, chúng ta không biết nguyên do, đừng có xen vào làm gì."

Đỗ Phương Phương lại thần thần bí bí dịch sát gần tới anh, ghé vào trên vai anh nói: "Làm sao mà em lại không biết chứ? Tại vì Tần Mộ Chi có người phụ nữ khác ở bên ngoài!"

Hà Dĩ Kiệt ngược lại nở nụ cười: "Chuyện này rất bình thường, khoản đó người đàn ông nào mà chẳng có, chậc!"

Đỗ Phương Phương lại hết sức căm phẫn: "Cái gì mà bình thường chứ? Anh ta đã kết hôn, đã có vợ rồi, tại sao lại còn có thể có quan hệ với người phụ nữ khác ở bên ngoài như vậy chứ?"

Hà Dĩ Kiệt khoát khoát tay, "Em nói xem nào."

Đỗ Phương Phương bị anh chuyển hướng chủ đề, liền rất hào hứng bừng bừng kể lại: "Anh có biết chuyện gì xảy ra không? Tần Mộ Chi muốn ly hôn chính là vì cái người phụ nữ kia. Nghe nói cô ta chết đã sáu năm rồi, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại xuất hiện! Hôm nay em còn được nghe Đặng Hoa khóc lóc kể lể với em! Bọn họ kết hôn đã sáu năm, nhưng cho tới tận bây giờ Tần Mộ Chi vẫn không hề chạm vào cô ấy!"

Hà Dĩ Kiệt không khỏi nhíu mày: "Vậy lúc trước vì sao bọn họ lại kết hôn với nhau?"

Đỗ Phương Phương nhíu nhíu mày: "Chuyện này em cũng không được rõ lắm, nghe nói hình như người lớn hai nhà bọn họ từ hơn hai mươi năm trước đã ước hẹn gả Đặng Hoa cho Tần Mộ Chi thì phải..."

Sự hứng thú của Hà Dĩ Kiệt tan dần, anh gật gật đầu, duỗi cánh tay ra có chút mệt mỏi, nói: "Anh mệt mỏi quá! Anh đi tắm rửa trước nhé, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."

Đỗ Phương Phương đi theo anh đi lên lầu, trên đường đi vừa nói vài câu chuyện đâu đâu, cho đến khi Hà Dĩ Kiệt đi vào trong phòng tắm, Đỗ Phương Phương mới tiện tay nhặt đống quần áo mà anh vừa cởi ra bỏ vào trong sọt đựng quần áo để giặt, khi thả đến chiếc áo sơmi của anh, tay của Đỗ Phương Phương chợt run lên một cái, ánh mắt cô như bị dán chặt vào trên cổ áo của anh, chỗ đó có một chút dấu vết màu hồng nhạt nho nhỏ. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, nên màu hồng nhạt kia nổi lên cũng rất rõ ràng. Trong ngực Đỗ Phương Phương chợt thấy từng chút từng chút trở nên căng thẳng. Cô cảm thấy trong đầu mình đã bắt đầu trở nên mê muội. Dấu vết này cô rất quen thuộc, chỉ có phụ nữ mới có thể dùng son môi màu hồng nhạt cọ lên chỗ đó được.

Ngày hôm nay Hà Dĩ Kiệt đã cùng một chỗ với người phụ nữ khác.

Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy lạnh toát cả người, rất nhanh cô đưa áo sơ mi của anh lên chóp mũi ngửi. Quả nhiên, loáng thoáng có mùi thơm khác lạ lẫn với hương vị trên người của anh. Từ trước đến nay anh chỉ dùng nước hoa, mà trên dấu vết này cô cảm nhận thấy có mùi thơm ngát rất đặc biệt, như có như không, một mùi thơm cảm thấy rất quen thuộc không nói ra được. Mí mắt của Đỗ Phương Phương cứ giật giật từng hồi từng hồi. Một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo trở lại, điềm nhiên như không ném chiếc áo sơmi của anh vào trong sọt quần áo bước trở về phòng ngủ của mình.

Qua một tuần, lại đến ngày nghỉ của Hà Dĩ Kiệt. Ngay từ sáng sớm, Đỗ Phương Phương đã đi đến bệnh viện thăm Đặng Hoa. Xe chạy vòng vo bên ngoài vài phút sau đó cô liền xuống xe, vẫy một chiếc xe taxi quay trở về. Quả nhiên cô nhìn thấy xe của Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài, nhưng lại đi tới chỗ hội quán của những người chơi Golf. Đỗ Phương Phương ở bên ngoài chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ mới nhìn thấy anh và vài lãnh đạo thị ủy khác đi ra. Mấy người lên xe sau đó đi đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng để ăn cơm trưa. Buổi chiều khoảng hai ba giờ họ lại trở về hội quán buổi sáng đã đến. Đỗ Phương Phương lặng lẽ trở về nhà, một mình ngồi thừ ra một lát, nhưng sự nghi ngờ trong lòng cô vẫn không hề tiêu tan. Cô bấm số điện thoại của một người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv