Editor: May
Tương Tư cắn môi, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần hoảng loạn, cô núp ở bên giường trừng mắt nhìn hắn, như là một con thú nhỏ gặp phải nguy hiểm nên vận sức chờ phát động, toàn thân đều dựng gai sắc nhọn lên.
Hà Dĩ Kiệt giơ tay lên sờ sờ mặt, cô bệnh không có khí lực, một tát này với hắn mà nói giống như là gãi ngứa, nhưng mặc dù không đau, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, hình như hắn còn chưa từng chịu một cái tát nào.
Nhưng cô gái nhỏ trước mắt này, thoạt nhìn là một bộ dáng hùng hổ không sợ ai, kì thực trong lòng cô đã khiếp đảm, sợ hãi bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có một mình cô biết.
Ví dụ như lúc này, cô hung dữ trừng hắn, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp này đều là sợ hãi, cô sợ hắn.
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu thở dài, cường thế vươn tay ôm cô vào trong lòng, cô lập tức bắt đầu giãy giụa, Hà Dĩ Kiệt cũng không để ý, chỉ là ôm tốt cô vào trong ngực, rồi kéo thảm nhỏ kia quấn cô lại, lúc này mới không nhanh không chậm nói một câu: “Ngoan ngoãn ăn cơm, bằng không...”
Hắn uy hiếp liếc nhìn cô một cái, cúi đầu mổ một cái ở khóe miệng của cô, giọng nói nóng lên theo hơi thở, nặng nề vang lên bên tai cô: “Sẽ không phải chỉ là một nụ hôn đơn giản như thế...”
Tay hắn ôm cô, nguy hiểm dời đi, ngón tay có lực của hắn dời đến dưới ngực cô, hô hấp của Tương Tư đều ngừng lại rồi. Vẫn muốn hờ hững, nhưng tay hắn lại xê dịch lên trên, cuối cùng cô sợ hắn sẽ thật sự làm bừa, xoay mặt qua nhìn nhìn chén cháo.
Hà Dĩ Kiệt cười trầm thấp một tiếng, tiếng cười kia như là dây đàn violon rung động tinh tang, hơi thở thuần hậu toát ra mùi thơm ngào ngạt, hắn hôn đỉnh đầu của cô, tán dương: “Thực sự là cô bé ngoan.”
Tương Tư buông mi mắt xuống, hơi bĩu môi, “Anh thả tôi xuống.”
Cô không muốn ngồi ở trong ngực của hắn, để hắn đút cô, vậy còn ra thể thống gì? Một chim nhỏ bị hắn nhốt, để hắn đến đút cơm trêu đùa tùy theo tính tình và yêu thích của hắn sao?
“Thân thể em suy yếu, anh đút cho em.” Hắn từ chối cho ý kiến, tay liền bưng chén cháo qua đây, thử một chút nhiệt độ, ấm lạnh thích hợp, liền hài lòng ừ một tiếng, dùng cái thìa múc cháo thơm nức nồng đậm: “Không nóng, ăn nhanh đi.”
Cái thìa đưa đến trước mặt Tương Tư, cô lại mím chặt môi, vẫn không nhường bước chút nào, nói điều kiện: “Thả tôi xuống, tôi tự ăn.”
Hà Dĩ Kiệt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia giống như là một trưởng bối hiền lành nhìn một cô gái nhỏ giận dỗi, mang theo chút bao dung và yêu thương.
Tương Tư không thích hắn nhìn cô như vậy, liền xoay mặt đi, quật cường không để ý tới thìa cháo hắn đưa tới.
Hà Dĩ Kiệt cực thích cô đùa giỡn tính tình như vậy, cô càng tùy ý hồ nháo ở trước mặt hắn, hắn lại càng vui vẻ. Hình thức ở chung như vậy, cực kỳ giống như lúc bọn họ ở cùng một chỗ, bởi vì hắn đối với cô mà nói, là vô cùng đặc biệt, bởi vì cô xem hắn là người đáng tin cậy nhất, đáng dựa vào nhất, cho nên mới muốn lộ ra tính trẻ con và tùy hứng chưa bao giờ biểu lộ ra với người ngoài, giống như là người ta luôn luôn theo thói quen hồ nháo ở trước mặt người hiểu rõ và thương tiếc bao dung mình nhất, mà dễ dàng thương tổn mình nhất, cũng chính là người tốt với mình nhất.
Cái thìa rút lui khỏi trước mặt cô.
Tương Tư khẽ thở phào nhẹ nhõm, đánh lôi đài với Hà Dĩ Kiệt, quyết không thể lùi bước, lui về phía sau một bước, sau này liền ở thế hạ phong, tất nhiên cũng sẽ bị hắn bức bách lui về phía sau từng bước, không bằng thẳng thắn được ăn cả ngã về không, mặc kệ tất cả, nói không chừng liền thay đổi chiến cuộc bị động này.
Mà giờ khắc này xem ra, kiên quyết của cô coi như đã nổi lên được một chút hiệu quả -- hắn không thể làm gì được cô.
Hà Dĩ Kiệt thấy rõ vẻ mặt thở phào của cô, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười tà khí, cô gái nhỏ này chính là một người ngoài mạnh trong yếu, thoạt nhìn hung dữ, kỳ thực lại nhát gan hơn ai khác. Rõ ràng cô sợ hãi hắn, còn giả bộ một bộ dáng to gan, chỉ là một con cọp giấy.
Muốn đối phó với cô nhóc này, vậy cũng chỉ có cường ngạnh cứng rắn hơn nữa, lui bước một lần, cô sẽ nếm được ngon ngọt, tính tình sẽ bướng bỉnh nhiều lần hơn.
Hắn cũng không thể quá cưng chiều cô, cưng chiều cô tạo ra tính xấu, đợi đến sau này, bên cạnh cô có người đàn ông khác chăm sóc cô, sao có thể chịu được tính xấu như vậy của cô?
Là hắn làm hư cô gái nhỏ này, hiện tại lại phải nhổ từng cây gai kiêu ngạo kia, biến cô thành một cô gái ôn nhu hiền lành, kính cẩn tiết kiệm.
Hà Dĩ Kiệt ăn sạch cháo trong cái thìa kia, đặt chén cháo xuống, tay rãnh rỗi bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ cao cằm của Tương Tư lên, vào lúc cô giật mình ngơ ngẩn, môi của hắn bỗng nhiên đè ép xuống, mớm toàn bộ cháo ấm nóng vào trong miệng của cô. Tương Tư khiếp sợ mở to mắt, không tự chủ liền nuốt xuống, đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy hắn ưu nhã dùng khăn tay lau chùi khóe miệng, trong tròng mắt đẹp chứa đựng ý cười, một bộ dáng đắc ý đạt được mong muốn.