Editor: May
Hắn đã kết hôn, mặc kệ cô và Đỗ Phương Phương, rốt cuộc là ai xuất hiện trước, ai xuất hiện sau, hiện tại sự tồn tại của Văn Tương Tư cô chính là không hợp lý nhất, bị người đời lên án nhất.
Có lẽ, ở trong mắt người bên ngoài, đã đính cho cô một danh hiệu kẻ thứ ba dơ bẩn.
Tương Tư nghĩ tới đây, cuối cùng vẫn hung hăng cắn chặt hàm răng, mặc kệ, hiện tại cô đã chạy tới một bước này, vậy thì cứ phó thác cho trời là được. Nếu như thân thể của cô thật sự khiến cô ngã xuống, vậy cô cũng không thể nói gì hơn, dù sao trời cao bất công với cô, cũng không phải chỉ một sớm một chiều, kiếp này của Văn Tương Tư cô chưa từng được chút chiếu cố nào?
Đáy lòng dằn vặt thành một đoàn loạn như ma, ở trong phòng mở điều hòa, cô lại bắt đầu ra mồ hôi, trên lưng đều ướt đẫm, mồ hôi và quần áo dán cùng một chỗ, dinh dính khó chịu. Cô vịn bàn chậm rãi đứng lên, một đường đỡ tường chậm rãi đi đến cạnh cửa, cửa phòng đương nhiên là đã bị khóa trái, Tương Tư cũng không thèm để ý tới, dùng hết khí lực vỗ vào cánh cửa. Mặc dù cô dùng hết khí lực, nhưng bởi vì bệnh quá nặng, lực đạo kia lại cực kỳ nhỏ, cô cũng không quản, cứ mang theo một chút sức lực không ngừng vỗ. Không biết qua bao lâu, cánh cửa đang đóng kia bỗng nhiên vang lên một tiếng, cô lui thân thể, muốn né tránh, nhưng cửa đã bị người mở ra...
Tương Tư né tránh không kịp, bị cánh cửa mở đụng mạnh té trên mặt đất, trong nháy mắt ngã xuống, cánh tay của cô vừa lúc đánh vào trên vách cửa, một âm thanh trầm thấp vang lên, làm cho y tá nhỏ đi vào hoảng sợ, cũng quên mất kéo cô đứng lên, xoay người hô to gọi nhỏ chạy ra ngoài...
Trên cánh tay Tương Tư chịu một đòn đau đớn, ngược lại thanh tỉnh một chút. Cô nằm sấp trên mặt đất, không có khí lực đứng lên, cô cũng không muốn đứng lên, cô muốn cho Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, cô không muốn ở chỗ này, không muốn ở bên cạnh hắn, nếu như hắn không thả cô đi, cô cũng sẽ không ngừng giày vò chính mình, nếu như hắn muốn nhìn cô chết, vậy thì cứ khư khư cố chấp đi!
Tiếng bước chân lộn xộn liên tục đang tới đây, ở ngay phía trước chính là Hà Dĩ Kiệt với sắc mặt âm trầm tái xanh, hắn vừa đi tới cửa, bước chân liền dừng một chút, rồi nhanh chóng sải mấy bước xông tới, quì xuống liền ôm lấy cô.
Đôi mắt kia đen bóng bức người, như là hắc diệu thạch lạnh lẽo và thần bí nhất, cô nhìn hắn không chớp mắt, môi quật cường mím chặt lại, sắc môi trắng bệch, gần như hợp làm một thể với hai má trắng nõn. Cô cứ nhìn hắn như vậy, dùng ánh mắt xa lạ mà hắn sợ hãi nhất.
Tay Hà Dĩ Kiệt hơi run rẩy, giọng nói giống như bị người cường ngạnh giữ lại, không phát ra được một chút âm thanh, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị như khắc ra từ đá ngưng trọng và tràn ngập thống khổ, hắn cũng nhìn cô, cũng không động đậy chút nào.
Bác sĩ và y tá ở phía sau, đang đứng ở ngoài cửa không dám đi vào. Mọi người nhìn nhau không dám thở mạnh, không khí này lập tức trở nên khẩn trương.
“Tư Tư...” Cuối cùng là hắn không chống đỡ tiếp được, phá vỡ trầm mặc này đầu tiên. Hắn thở dài một tiếng, ngón tay phủ ở trên mặt của cô, trong ánh mắt dần dần tràn ngập ôn nhu: “Tư Tư, lần này nghe lời, có được không?”
Tương Tư cười nhạt một tiếng: “Tôi muốn về nhà, Hà Dĩ Kiệt, anh nghe rõ chưa, tôi muốn về nhà, nếu như anh không thả tôi đi, tôi không biết mình sẽ còn làm ra chuyện gì đâu. Cho dù anh ép buộc tôi lưu lại, tôi cũng không biết có thể để cho mình thành thành thật thật tĩnh dưỡng hai tháng hay không? Thân thể là của chính tôi, nếu như tôi muốn giày vò, anh thật sự không quản được đâu?”
“Tư Tư!” Hắn hoàn toàn bị cô chọc tức, lực đạo ôm cô lập tức buộc chặt, xương cốt mảnh khảnh gần như đều bị hắn bóp vang lên lách cách. Tương Tư cắn chặt khớp hàm không hé răng, khó khăn chịu đau, cánh tay mới vừa bị đụng đau buốt, nhưng cô vẫn tiếp tục cố nén, tất cả ý chí đều ngưng tụ ở một điểm, cô quyết không thể thỏa hiệp.
Hà Dĩ Kiệt nhìn người phụ nữ quật cường ở trong lòng, hắn không trừng phạt được, không chửi được, không hung dữ được, không dịu dàng được, cứng rắn đau lòng, rốt cuộc hắn nên dùng biện pháp gì mới có thể làm cho cô ngoan ngoãn ở lại dưỡng bệnh cho tốt?
Hắn không hi vọng cô gặp chuyện không may, hắn hi vọng cô tiếp tục sống lâu trăm tuổi, nếm trải cuộc sống hạnh phúc và yên tĩnh mà hắn không thể hưởng thụ.
Cánh tay ôm lấy cô lại nắm thật chặt, hắn đứng lên, quay mặt đi, không hề nhìn thần sắc lúc này của cô, chỉ là chậm rãi nói một câu: “Văn Tương Tư, nếu như em không thành thành thật thật ở lại bên cạnh anh hai tháng, anh sẽ muốn em ngay bây giờ.”
“Anh! Hà Dĩ Kiệt, anh vô sỉ! Anh đã đáp ứng với tôi!” Hai gò má nhanh chóng nhiễm lên ửng hồng, cô giãy dụa tay chân tránh khỏi trong ngực hắn, Hà Dĩ Kiệt lại không động đậy, đặt cô ở trên giường, nghiêng người xuống, chóp mũi hắn gần như lại đụng phải cô, hô hấp lập tức kéo gần, Tương Tư giật mình quên mất giãy giụa, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cảm xúc sợ hãi giống như là thủy triều lan tràn đến, lông mi cô run rẩy, trong ánh mắt cũng có né tránh...
Nghĩ đến cô cũng biết sợ.
Nhưng cô sợ hãi bởi vì thân thiết của hắn, khiến trong lòng hắn tràn ra chua xót khổ sở vô biên. Lại có ngày này, hắn lại muốn dùng những vui vẻ triền miên lúc trước để làm thủ đoạn ép buộc cô.
“Nếu như em vẫn không ngoan, Tư Tư, em cũng hiểu rõ anh, anh - người lòng dạ độc ác này, chuyện gì cũng làm ra được. Nếu như em nghe lời, anh liền giữ lời hứa, hai tháng sau thả em đi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa, nhưng nếu để cho anh biết hoặc là nghe từ chỗ bác sĩ nói em có một chút xíu không ngoan nào, anh sẽ lập tức lấy cởi hết quần áo của em, mặc kệ em nguyện ý hay là không muốn, khóc cũng tốt, náo cũng được, anh sẽ không do dự chút nào liền muốn em!”