Editor: May
“Bệnh tâm lý” của hắn còn chưa tốt, sau khi Đỗ Phương Phương lại khuyến khích hắn đi xem bác sĩ tâm lí mấy lần, rốt cục vẫn phải hoàn toàn chết tâm. Hà Dĩ Kiệt cười chế giễu sự ngu xuẩn của cô ta, chuyện cho tới bây giờ, cô ta còn tự kỷ tưởng lời của cô ta tổn thương hắn quá sâu, nên mới đưa đến tình huống hiện tại, tưởng tình cảm của hắn với cô ta quá sâu, vì thế tổn thương quá nặng, cho nên mới không xoay chuyển được tâm tư. Hà Dĩ Kiệt ngẫm lại liền buồn nôn một trận, nếu hắn thật sự thích cô ta, hoặc là nói, nếu hắn có chút tình cảm gì với cô ta, sao sẽ không có chút phản ứng nào sau khi cô ta cởi hết đồ rồi cọ xát trên người hắn chứ?
Hà Dĩ Kiệt hắn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử gì, hắn cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, nếu như không phải thực sự chán ghét cô ta tới cực điểm, hắn nhắm mắt một cái là có thể trôi qua rồi. Thế nhưng bây giờ, hắn mừng rỡ cô ta hiểu lầm áy náy, vừa lúc mượn cơ hội đẩy bốn năm sáu, không bao giờ cần quấn quýt với cô ta nữa, cũng không cần ứng phó chính mình đi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng châm biếm đó nữa.
Sau khi Đỗ Phương Phương giằng co mấy tháng, rốt cuộc vẫn chịu thua, trên vai Hà Dĩ Kiệt gánh trách nhiệm nặng nề, công việc bận rộn, cô ta cũng ngày ngày ở chung một chỗ với Đặng Hoa, trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù hai người sống trong một phòng, lại thường xuyên mười ngày nửa tháng không gặp mặt một lần.
Đến lúc giữa hè, Đỗ phu nhân tự mình đến thành phố A một chuyến, còn dẫn một bảo mẫu già nấu món canh bổ dưỡng ở nhà họ Đỗ mấy chục năm qua đây theo. Bà tận tâm tận lực đợi ở bên cạnh tròn một tháng, để cho bảo mẫu già biến đổi các biện pháp, nấu các loại canh bổ dưỡng, kết quả vẫn không làm nên chuyện gì.
Sau khi Đỗ lão tướng quân được tin, cũng ngồi không yên. Ba đời nhà họ Phó bọn họ đều con một đơn truyền, tới đời Đỗ Phương Phương, càng chỉ có một đứa con gái là cô ta, lão tướng quân vốn đã nổi lên tâm tư, chờ sau khi Đỗ Phương Phương kết hôn sinh con, ít nhất phải sinh hai người con trai, một họ Hà một họ Đỗ, thừa kế huyết mạch nhà họ Đỗ bọn họ, nhưng hiện tại đảo ngược, Hà Dĩ Kiệt “Không được”!
Lão tướng quân tự mình gọi cho Đỗ Phương Phương một cú điện thoại, mơ hồ đưa ra chuyện ly hôn, không ngờ Đỗ Phương Phương giận dữ tranh cãi với ông lão, còn ném bể điện thoại. Ở trong lòng cô ta, Hà Dĩ Kiệt như bây giờ, đều là bởi vì quá yêu cô ta, quá quan tâm cô ta, cho nên mới chịu không nổi đả kích như vậy, biến thành như thế, vào thời khắc này, cô ta tuyệt đối không thể rời khỏi hắn, huống chi cô ta yêu Hà Dĩ Kiệt, coi như là không thể làm tình, cô ta vẫn yêu hắn! Cô ta không biết nếu sau khi mình thật sự ly hôn với Hà Dĩ Kiệt, tái giá với người đàn ông khác, có thể vào trong lúc thân mật, không khống chế được đạp người kia xuống giường không!
Lại nói tiếp, cô ta còn không tin Hà Dĩ Kiệt sẽ vĩnh viễn “Không được”, trước đây hắn sinh long hoạt hổ, cô ta đều biết rõ, đợi một thời gian, hắn nhất định sẽ khôi phục, dù sao bọn họ còn trẻ, cô ta không vội!
Sau khi Đỗ phu nhân đợi ở bên cạnh một tháng, cũng nản lòng thoái chí chuẩn bị trở lại. Vào một đêm trước khi bà rời đi, Hà Dĩ Kiệt mơ hồ đưa ra biện pháp ly hôn, trong lòng Đỗ phu nhân có chút mâu thuẫn, một mặt bà là thật sự thích Hà Dĩ Kiệt - người con rể này, hiểu chuyện, thành thục, ổn trọng, tiền đồ vô lượng, thực sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Thế nhưng, nếu như kiếp này hắn sẽ không được nữa, chẳng phải Phương Phương sẽ rất ủy khuất ư? Huống chi, lúc tới cha bà đã ngàn dặn vạn dặn bà, huyết mạch của nhà họ Đỗ không thể đứt đoạn!
Chỉ là, nếu cứ đáp ứng như vậy, truyền đi sẽ không tốt với danh tiếng hai nhà, hơn nữa bà cũng cảm giác quá có lỗi với Hà Dĩ Kiệt. Thằng bé bị như vậy, còn không phải do đứa con gái không có tiền đồ của bà làm hại ư!
Đỗ Phương Phương vừa nghe liền nóng nảy, lại thấy Đỗ phu nhân là một bộ dáng chưa quyết định, liền hoàn toàn nổi giận. Sau khi cãi nhau một trận, ném lại một câu, cùng lắm thì nhận nuôi hai đứa bé, cô ta sẽ sống với Hà Dĩ Kiệt cả đời, rồi kéo Hà Dĩ Kiệt lên lầu!
Đỗ phu nhân biết tính tình của cô ta, nhưng sau khi nghe cô ta nói không ly hôn, lại thở dài một hơi. Dù sao bà chịu sự giáo dục truyền thống, trong tiềm thức vẫn không hi vọng Phương Phương ly hôn, xã hội này đối xử với phụ nữ ly hôn hà khắc hơn đàn ông ly hôn nhiều!
“Em không ly hôn, chết cũng không ly hôn, kiếp này em sẽ dựa vào anh, ai cũng đừng nghĩ bắt em rời khỏi anh!” Đỗ Phương Phương đóng sầm cửa phòng ngủ, kiễng chân liền ôm lấy Hà Dĩ Kiệt. Ánh mắt cô ta sáng quắc, nhìn Hà Dĩ Kiệt. Trong nháy mắt, trong lòng hắn lướt qua áy náy mơ hồ.
Không thể không thừa nhận, sau một phen hành động đêm nay của Đỗ Phương Phương, trong lòng Hà Dĩ Kiệt đã có chút rung động, nếu vứt bỏ những hành động đáng sợ của Đỗ Phương Phương mà nói, tình cảm cô ta đối với hắn, cũng tính là kiên định, chỉ tiếc hắn đã hoàn toàn chán ghét cô ta đến tận xương tủy.
Có lẽ người chính là ích kỷ như vậy, người khác đối với bạn rất tốt, nhưng luôn luôn không tiến vào được trong tim, không nhìn thấy ở trong mắt, đơn giản vì đó không phải là người mà mình thích, cho nên tất cả chuyện cô ta làm, cũng chỉ là vô ích.
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng ôm hông của cô ta, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn; “Phương Phương, cho tới hôm nay, tôi đã không còn tiếc nuối gì, lo lắng duy nhất, ngoại trừ Tiêu thư ký chính là em. Tiêu thư ký lớn tuổi, con trai lại khiến cho ông nát tâm, sự việc vào thời gian trước, đến bây giờ tuy nói đã giải quyết dưới sự giúp đỡ của ông em, nhưng tôi đi thăm ông ấy mấy lần, nghe bảo mẫu nói, ong luôn luôn sợ hãi, lo lắng, không ngủ ngon giấc được một buổi tối nào. Lúc nhỏ, ông ấy giúp tôi nhiều lắm, là ân nhân mà tôi báo đáp cả đời cũng không hết, tôi chỉ hi vọng ông ấy có thể trôi qua thoải mái một chút, nếu như có thể ra nước ngoài thì tốt rồi... Tránh xa tất cả những chuyện ở đây, để cho ông ấy yên tĩnh lúc tuổi già, ít nhất tôi cũng có thể an tâm...”
Truyện hot mới ra: