Editor: May
“Con còn có đường lui sao?” Đỗ Phương Phương ngồi dậy cười cay đắng, trở tay cầm tay Đỗ phu nhân: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ, con sẽ không để cho nhà họ Đỗ chúng ta mất thể diện. Con chỉ là nghẹn khuất trong lòng, nói với mẹ một chút. Mẹ nói rất đúng, người phụ nữ kia đã là quá khứ, con không nên nhắc lại, sau này cũng sẽ không nói ra. Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày nữa con liền nói chuyện thật tốt với Dĩ Kiệt, con nói xin lỗi với anh ấy, tụi con là vợ chồng, sau này còn phải sống thật tốt, cũng không thể để cho người khác ngư ông đắc lợi...”
Tảng đá lớn trong lòng Đỗ phu nhân rơi xuống, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Thực sự là a di đà phật, con có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Đứa bé ngoan, mẹ biết con ủy khuất, nhưng sống chính là như vậy, luôn phải có người lui về phía sau, Dĩ Kiệt đã lui một bước dài như vậy, con cũng lui một bước đi.”
Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt có nước mắt lan tràn, cô ta lại cố nhịn xuống, ngửa cao đầu cường ngạnh nuốt xuống. Cô ta không thể khóc, cũng sẽ không khóc nữa, Đỗ Phương Phương cô ta tuyệt đối sẽ không bị đánh bại đơn giản như vậy. Trước đây Văn Tương Tư không phải là đối thủ của cô ta, hiện tại cũng không phải!
Ba ngày sau, Đỗ phu nhân rời đi, buổi chiều Đỗ Phương Phương liền bắt đầu tắm rửa trang điểm. Cô ta luôn luôn không thích những bộ quần áo tràn đầy mùi vị phụ nữ kia, lần này lại cố ý đem đồ ngủ gợi cảm mỏng gần như trong suốt đã mua khi đi cùng Đỗ phu nhân ra, tắm rửa xong, sau khi đi ra, cô ta đã thay đồ ngủ viền tơ hai dây màu mân côi, đứng ở trước gương trang điểm, đang nhìn chính mình.
Người phụ nữ trong gương, da thịt trơn bóng, mặc dù không trắng nõn, màu sắc khỏe mạnh lại lộ ra mấy phần gợi cảm khác. Bộ ngực sữa lộ một nửa, mặc dù không đầy ắp lắm, nhưng cũng khe rãnh rõ ràng. Tóc ngắn của cô ta hơi ẩm, dán ở trên má, một đôi mắt phượng rực rỡ nhìn ngó xung quanh, dáng người cũng là linh lung có hứng thú, chỉ là từ nhỏ đến lớn đều lăn lộn đánh nhau ở trong quân đội, cánh tay có chút bắt thịt, nhưng nhìn tổng thể, cũng là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa hồng. Đỗ Phương Phương hơi hé miệng nhỏ, lấy Chanel số năm ra, nhẹ nhàng thoa một ít lên cổ tay và sau tai, mới hơi nghiêng người trước gương, nhìn mặt mình thật kỹ, vẫn còn trẻ tuổi, xinh đẹp lóa mắt, cô ta liền dần dần ổn định tinh thần, nghĩ đến nhiều lần điên loan đảo phượng trước đây với Dĩ Kiệt, nếu đêm nay hắn trở về nhìn thấy cô ta như vậy, có thể cầm giữ không được không?
Trong lòng Đỗ Phương Phương nghĩ vậy, trên mặt không khỏi có một chút ửng hồng, đặt bình nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe được tiếng xe ngoài cửa sổ. Hắn đã trở về!
Tim cô ta nhảy thình thịch thình thịch mấy cái, hít sâu mấy lần mới dần dần bình ổn xuống, ngừng thở nghe động tĩnh bên ngoài phòng. Hắn giống như đang đi lên lầu, Đỗ Phương Phương mở nắp bình rượu đỏ, ngồi ở trên sô pha, lại có chút khẩn trương. Cô ta đã sớm dặn dò người hầu, Hà Dĩ Kiệt trở lại, liền nói cho hắn biết, cô ta ở phòng ngủ chờ hắn, muốn hắn nhất định phải đến một chuyến, mà lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa giống như dần dần dừng ở bên ngoài phòng của bọn họ...
Đỗ Phương Phương không khỏi ngừng hô hấp lại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. Cô ta thật sự lo lắng, lo lắng Hà Dĩ Kiệt sẽ không để ý tới cô ta, trực tiếp đi phòng khách.
Mẹ ở trong này ba ngày, cũng không phải là không có uyển chuyển nói qua vấn đề này, nhưng đều bị hắn ôn hòa đẩy sang một bên. Đỗ Phương Phương cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, hắn thật sự liền tạo ra tin tức màu hồng phấn nào ở bên ngoài, vì thế hiện tại không thể không chủ động cho hắn bậc thang.
Nếu cô ta thông qua người hầu nói cho Hà Dĩ Kiệt biết cô ta chờ hắn ở phòng ngủ, như vậy cũng chính là biến tướng tuyên bố ở trước mặt mọi người, là cô ta chủ động nói ra muốn kết thúc ở riêng, là cô ta khuất phục trước, nếu cô ta lót mặt mũi cho đủ hắn ở bên trong chăn, có phải hắn cũng có thể thuận thế đi xuống rồi không?
Ngoài cửa một mảnh yên tĩnh, tâm Đỗ Phương Phương dần dần bắt đầu sôi trào lên. Vì sao hắn không chịu tiến vào? Chẳng lẽ hiện tại cô ta thoái nhượng đến mức như vậy, hắn vẫn còn chưa hài lòng ư? Hay là hắn muốn mượn cơ hội tốt này, vừa lúc đoạn tuyệt quan hệ với cô ta?
Lửa giận Đỗ Phương Phương dâng lên, từ từ tăng lên, mà theo động tác đứng lên của cô ta, cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên cánh tay Hà Dĩ Kiệt vắt áo khoác ngoài, đứng ở cửa. Ánh đèn trên hành lang chiếu đến, thân ảnh cao to của hắn tỏa ra trên mặt đất, trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng rất mờ tối, cả người của hắn liền bao phủ ở trong bóng mờ, thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt là dạng gì.
Ngực Đỗ Phương Phương chợt nhiễm chua xót, viền mắt hơi ẩm ướt, khóe môi cô ta mấp máy muốn kêu tên của hắn, nhưng trong cổ họng lại như là bị nhét vào một đoàn bông vải, làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở cạnh cửa một hồi, liền nhấc chân chậm rãi đi vào. Đỗ Phương Phương nhìn hắn đóng cửa, treo áo khoác ngoài ở trên giá áo, đi về phía của cô ta, lòng của cô ta liền nhấc lên ủy khuất và chua xót khổ sở nói không nên lời, lại có cao hứng và vui sướng vì đã đạt được mong muốn, chúng đan xen vào cùng một chỗ, khiến trong thân thể cô ta là một nửa lửa, một nửa nước biển giày vò lẫn nhau.