Editor: May
Sau khi Thư ký Triệu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn khoảng nửa tiếng, Văn tiểu thư sẽ tan việc.”
“Ừ, liền chờ ở chỗ này.” Hà Dĩ Kiệt nói một câu, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi nơi cửa siêu thị. Hắn nhìn cửa lớn sáng sủa kia, người lui tới còn rất nhiều, hắn lại giống như đều không nhìn thấy, trong lòng âm thầm tính toán, chẳng biết lúc nào có thể nhìn thấy tiểu Tương Tư của hắn.
Thư ký Triệu thấy bộ dạng này của hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi không thể nghe thấy. Rốt cuộc cần gì làm khổ mình như vậy chứ? Nếu như quả thật luyến tiếc như thế, lúc trước cũng đừng buông tay ra. Giờ đã kết hôn, tính tình phu nhân lại như thế, bộ trưởng Hà làm như bây giờ, không phải rõ ràng gây phiền toái cho Văn tiểu thư ư?
Anh ta bỗng nhiên run lên một cái, quả thực không dám nghĩ nếu như sau khi Đỗ Phương Phương biết được tất cả, sẽ là bộ dáng gì. Dù sao anh ta cũng sợ người phụ nữ kia, không bằng trong khoảng thời gian này liền tạm thời xin nghỉ, né tránh chiến hỏa.
Nghĩ như vậy, nhưng lại tự hủy bỏ trong lòng. Anh ta đã bị cuốn vào rồi, coi như là tránh được nhất thời, nhưng làm sao có thể tránh được một đời?
Tương Tư thay đồng phục làm việc, cầm túi nhỏ của mình chuẩn bị tan tầm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trường Sinh tựa ở cạnh cửa, thân thể cao to lộ vẻ hơi đơn bạc, ở đêm xuân se lạnh, mang theo mấy phần tuấn dật quạnh quẽ. Mặt cậu ta như họa, lông mày dài nhíu chặt, môi lạnh mang theo một chút tà khí, nhẹ nhàng mím môi. Lúc ánh mắt xuyên qua ánh đèn, mang theo mơ màng nhợt nhạt, làm cho Tương Tư cũng hoảng hốt một chút. Sao mấy ngày qua đứa nhỏ này lại càng ngày càng khác với trước như vậy chứ?
Như là đứa bé bỏ đi tính trẻ con kia chỉ trong một đêm, biến thành một người đàn ông thanh tú cao ngất.
Trường Sinh nhìn thấy cô, mặt mày hơi cong, có nụ cười ấm áp như ánh sáng nhẹ nhàng tràn ra, cánh tay hắn nhỏ dài, lại mang theo lực đạo đặc biệt của người trẻ tuổi, đưa tới liền khoác lên trên vai Tương Tư, hơi hướng về phía mình, có ái muội nhẹ khơi lên, giống như mang theo mùi thơm mát đơn thuần trẻ tuổi của hoa sơn chi.
“Chị Tư Tư, cùng nhau về nhà thôi.” Giọng nói của cậu ta như là khẩy nhẹ dây đàn violong, giống như nước chảy qua bên tai cô. Mắt phong của Tương Tư lướt qua cậu ta, đưa tay vuốt ve tay cậu ta, giả vờ nổi giận mắng: “Không lớn không nhỏ!”
Trường Sinh cười ha ha một tiếng, lộ ra hàm răng giống như ngọc trai, đáy mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ, cậu ta đứng không động, lại cúi thấp thân thể một chút, giọng nói lướt qua bên tai của cô: “Tư Tư, em lừa chị một chuyện.”
Tương Tư sửng sốt, ngẩng đầu lên, trừng lớn mắt: “Chuyện gì?”
Trường Sinh cười có chút đắc ý, nụ cười kia giảo hoạt và tiết khí, không xứng với “tuổi mười lăm”: “Em đã mười tám tuổi, là tròn mười tám tuổi nha.”
Tương Tư giật mình, sau mấy giây, cái miệng nhỏ nhắn của cô dần dần lớn thành hình chữ O, đáy mắt lại chảy ra một chút lửa giận, nụ cười của Trường Sinh càng nở lớn hơn, nhưng Tương Tư đã đánh lên đầu của cậu ta, tức giận mắng: “Em - tên nhóc thối tha này! Chị đã biết, chị đã sớm biết!”
Trường Sinh bị cô đánh có chút đau, hít hít cái mũi, chớp chớp mắt hỏi: “Chị sớm biết?”
Tương Tư chỉ kém không có bị cậu ta chọc tức đến nhảy dựng lên, một lúc sau vẫn nói không ra lời, hung hăng liếc mắt trừng cậu ta một cái, xoay người đi ra ngoài. Trường Sinh vội vàng đuổi ra theo: “Tư Tư, Tư Tư...”
Tương Tư không để ý tới cậu ta, chỉ cúi đầu đi rất nhanh. Trường Sinh đưa tay lên, cầm cổ tay của cô, cô hất ra, Trường Sinh lại cầm, Tương Tư giận, vừa xoay mặt, nước mắt lại đảo quanh ở trong hốc mắt: “Cận Trường Sinh, em đùa bỡn chị, chơi rất vui sao? Em mười tám tuổi lại gạt chị, nói em mười lăm tuổi, mỗi ngày em ở nhà của chị, chị đều không đề phòng xem em như một đứa bé. Chị, chị...”
Nước mắt Tương Tư tách tách rơi xuống, mình thua thiệt muốn chết, tiện nghi đều bị chiếm hết!
Mặc dù cô nhiều lắm chỉ là mặc áo ngủ lắc lư ở trước mặt cậu ta, thế nhưng, thế nhưng có nhiều lần cô đút Nhất Nặc bú sữa mẹ, Trường Sinh về đến nhà thì cô cũng chỉ xoay thân thể qua chỗ khác, không có tận lực tránh trở về phòng!
Trường Sinh nhìn không được nước mắt cô, trong lồng ngực thiếu niên có máu cuồn cuộn đang sôi trào, ồn ào náo động không thể khống chế, khiến cậu ta đưa cánh tay lên, ôm cô vào trong lòng, hầu kết chuyển động lên xuống, trong giọng nói như suối lại tuôn ra khàn khàn gấp gáp: “Chị Tư Tư, chị Tư Tư, xin lỗi...”
“Cận Trường Sinh! Em còn xằng bậy!” Tương Tư thở gấp, đưa tay lên hung hăng đẩy cậu ta ra. Trường Sinh bị cô đẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Tương Tư xoay người bỏ chạy, lại đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt tái xanh, khóe môi đều đang run rẩy co quắp, trong đôi mắt hắn gần như muốn toát ra lửa, hai tay giống như sắt liền khóa Tương Tư lại, ánh mắt lại giằng co ở trên người Cận Trường Sinh, khớp hàm cắn chặt, lại ức chế không được phẫn nộ đang dâng lên. Cậu ta lại dám ôm Tương Tư, cậu ta lại dám!
“Qua đánh chết cho tôi, đánh chết cậu ta!” Hắn hận nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với thuộc hạ đứng ở một bên, cánh tay ôm lấy Tương Tư lại hung hăng siết chặt thêm mấy phần.