Editor: May
Hắn biết là Đỗ Phương Phương làm, ngoại trừ cô ta, không có ai sẽ để ở trong lòng nhìn ở trong mắt mấy hộp thuốc đó. Từ sau khi cô ta đuổi Tương Tư đi, Hà Dĩ Kiệt vẫn luôn sắp xếp người lặng lẽ theo dõi cô ta mỗi ngày, chưa từng buông lỏng một ngày, chính là vì sợ cô ta lại âm thầm tìm Tương Tư, động tay động chân gì với cô! Cô ta đi qua chung cư Cẩm Hồ bên kia, cô ta muốn bán đi căn nhà nơi đó, hắn đều biết, vừa không để cô ta mắt mặt, nhưng cũng không để cô ta thực hiện được. Trước kia cô ta cũng có thời gian quá phận, nhưng hắn đều nhịn xuống, thế nhưng lần này, hắn không biết bị gì, chính là nhịn không được!
Đây là những thứ Tương Tư để lại cho hắn, bình thường hắn đều không nỡ liếc mắt nhìn, thế nhưng bây giờ, không biết nằm ở trong đống rác nào!
Hắn giận dữ dùng một cước đá vào ngăn kéo mở rộng, khóe môi đều kéo căng, xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng. Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, Đỗ Phương Phương đang trang điểm, xoay mặt nhìn thấy hắn, liền cười tươi sáng: "Ông xã..."
Hắn hít sâu một hơi, nhịn xuống đau đớn nơi dạ dày, cố sức làm cho giọng nói mình bình tĩnh: "Phương Phương, thuốc ở ngăn kéo thứ ba dưới giá sách trong thư phòng, em có thấy không?"
Đỗ Phương Phương nghe vậy liền sửng sốt, ngón tay đang cầm lược chải liền dừng lại, lập tức cười khinh thường, thuận tay ném lược ở trên bàn trang điểm. Cô ta đứng lên, ôm hai tay, chậm rãi mở miệng: "Anh nói thứ đồ rác rưởi kia sao, hôm qua em nhìn thấy, để người ta ném đi rồi!"
Lửa giận của Hà Dĩ Kiệt xoạt một tiếng liền bốc lên, hắn tiến lên một bước, thần sắc dữ tợn giống như là nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao không nói với tôi một tiếng, đó là đồ của tôi!"
"Đồ của anh? Dĩ Kiệt, chúng ta là vợ chồng đó, không phải của anh là của em ư? Chẳng lẽ em ngay cả quyền lợi ném mấy hộp thuốc cũng không có?" Đỗ Phương Phương nhìn chằm chằm hắn, môi mỏng khẽ mím, cằm giơ lên, chậm rãi nói: "Hay là nói, đây là đồ bẩn thỉu hồ ly tinh kia để lại nên anh vẫn luyến tiếc?"
Đáy mắt Hà Dĩ Kiệt hiện lên một chút ánh sáng lạnh, hắn giơ tay lên, một bạt tai liền vung ra, tiếng vang thanh thúy vang vọng ở trong phòng, hắn liều mạng khắc chế, liều mạng khắc chế, mới không để mình lại hung hăng đánh mười mấy bạt tai lên trên gương mặt đó!
Hà Dĩ Kiệt thở hổn hển, thân thể cao to không nhúc nhích, đứng ở một bên, hắn liền cười lạnh, nhìn Đỗ Phương Phương bị hắn đánh đến tóc tán loạn, mặt nghiêng sang một bên, hắn liền cảm thấy những nghẹn khuất tức giận oán khí trong một năm này, thoáng cái liền phát tiết ra...
"Anh đánh em?" Có thể thấy Đỗ Phương Phương còn chưa có tiếp nhận sự thật này, ở trong tưởng tượng của cô ta, gia thế nhà cô ta ưu việt, diện mạo xinh đẹp, Hà Dĩ Kiệt nên nâng cô ta, cưng chiều cô ta, huống chi cho tới nay hắn vẫn luôn biểu hiện thân sĩ ôn hòa, giống như đều là cô ta nói gì thì nghe nấy. Dù chết, cô ta cũng không nghĩ ra, hắn lại sẽ bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà cho cô ta một cái tát!
Nước mắt Đỗ Phương Phương tách tách chảy xuống, cô ta hoàn toàn không nhớ rõ chính mình có bao nhiêu năm chưa từng rơi lệ qua, cô ta vẫn xuôi gió xuôi nước, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mấy năm nay, cô ta muốn gì, ông nội đều cho cô ta, cô ta muốn gả cho người đàn ông này, cũng thuận lợi gả qua, thiên kim tiểu thư cùng tuổi với cô ta xuất giá kết hôn sinh con, có chồng của ai không nuôi dưỡng mấy người phụ nữ ở bên ngoài? Chỉ có chồng Đỗ Phương Phương cô ta, chỉ có một người phụ nữ là cô ta, đây vẫn luôn là kiêu ngạo của cô ta, cũng là tư cách cô ta đắc ý ở trước mặt thiên kim phu nhân ở trong danh viện!
Cô ta vẫn luôn tự tin cho rằng, ngoại trừ gia thế, Hà Dĩ Kiệt cũng có cảm tình với cô ta, hắn yêu thích cô ta, cuộc sống vợ chồng của bọn họ rất nhiều lần, cũng coi như hài hòa. Hắn cưng chiều cô ta, cũng nguyện ý nghe lời của cô ta, nhưng cho tới hôm nay, cô ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, cô ta vẫn luôn chưa từng nhìn thấu tâm người đàn ông này!
Hắn như là mang theo một mặt nạ ôn nhuận như ngọc, để cho cô ta ngày ngày có được, chỉ là thể xác của một người chồng nho nhã lễ độ! Trong lòng Đỗ Phương Phương cực kỳ đau thương, nước mắt cũng nhịn không được rơi ào ào xuống...
"Hà Dĩ Kiệt, tôi đâm trúng tâm sự của anh rồi hả? Đây thật là do người trong lòng của anh lưu lại sao? Có phải là Văn Tương Tư không?" Đỗ Phương Phương che mặt, tiến lên từng bước một, mặt cô ta đầy nước mắt, nhìn người đàn ông kia. Đây là người đàn ông nằm bên người cô ta một năm nay, là chồng của cô ta, đột nhiên cô ta lại cảm giác được hắn xa lạ đáng sợ!
Hà Dĩ Kiệt không nói lời nào, chỉ là âm độc đứng ở nơi đó, lực đạo đánh cô ta vừa rồi cực lớn, bây giờ lòng bàn tay của hắn vẫn còn tê dại. Đối mặt với chất vấn của Đỗ Phương Phương, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn không biết người phụ nữ này là thật quá ngu xuẩn, hay là cô ta ngụy trang quá tốt, rốt cuộc tâm chồng mình có ở trên người của mình hay không, không có người nào rõ ràng hơn chính cô ta!
Đỗ Phương Phương thấy hắn trầm mặc, càng chắc chắc mấy thứ kia là Văn Tương Tư để lại. Sau khi cô ta chuyển vào, sửa chữa phòng ốc, tất cả thứ cô ta không vừa mắt đều ném đí, vì thế luôn tự cho là đúng, vật những người phụ nữ khác để lại đều ném vào đống rác, không có ngoại lệ. Mấy ngày hôm trước ngẫu nhiên nhìn thấy ngăn kéo khóa kỹ ở trong phòng hắn, cô ta động tâm tư, tìm quản gia cầm chìa khóa chuẩn bị mở ra, thấy thuốc tràn đầy ngăn kéo, lúc đầu cô ta cũng không để ở trong lòng, Hà Dĩ Kiệt có bệnh bao tử, cô ta cũng biết, nhưng về sau thấy hắn chưa bao giờ từng mở ngăn kéo này, lúc dạ dày đau cũng không chạm qua thuốc ở đây, cô ta liền dần dần rất nghi hoặc, tìm một cơ hội liền dấu thuốc đi, không ngờ, hắn nhanh chóng tới tới cửa hưng sư vấn tội như vậy ...