Editor: May
Tương Tư cắn chặt môi, làm sao cũng không chịu, Hà Dĩ Kiệt thấy đã bóp đỏ cằm của cô, nhưng cô vẫn khóc không muốn, không khỏi bực bội lên, buông tay thả cô ra, thấy cô ghé vào chỗ ngồi khóc đến thân thể run rẩy, lại có một chút mềm lòng, cúi đầu thở dài, Hà Dĩ Kiệt đưa tay ôm lấy cô: “Quên đi, không chịu thì thôi, tôi cũng không phải không ép buộc em liền không được, đừng khóc...”
Tương Tư khóc ngẩng đầu lên, “Dĩ Kiệt anh đừng ép em... Chờ em nghĩ thông suốt... Em, em lại...”
Hà Dĩ Kiệt không thể không cười khổ, lại nhéo nhéo mặt của cô, trêu ghẹo nói: “Không chịu chuyện đó, bình thường vẫn luôn nguyện ý mà, nhìn chỗ này của tôi còn chưa có tắt lửa đâu.”
Nắm tay cô kéo qua, đầu ngón tay vừa chạm vào nóng hổi kia, Tương Tư liền hoảng sợ. Mặc dù vẫn không tình nguyện, nhưng thấy hắn thối lui một bước, rốt cuộc cô vẫn còn có chút khiếp đảm, sợ hắn tức giận, liền nhẹ nhàng gật gật đầu, chôn mặt ở trong ngực hắn: “Vậy anh nhanh lên một chút...”
Hắn cũng không trả lời, chỉ là hơi dùng sức ôm lấy cô đặt ở trên đầu gối, lúc thân thể Tương Tư hạ xuống lần nữa, liền không hề trở ngại cảm thấy cứng rắn và lửa nóng của hắn.
Có lẽ sợ hãi ở trong lòng vừa rồi, hoặc bởi vì quá ngượng ngùng, cô núp ở trong ngực hắn run lẩy bẩy, nước mắt đổ ào ào rơi xuống, hắn ôn nhu đặt đầu nhỏ của cô ở trong hõm vai, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, liền nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, một lát cũng đừng ngẩng đầu, sẽ đụng trúng em...” Một tay kia lại cầm cứng rắn của mình, vào lúc cô còn chưa ẩm ướt, có chút thô lỗ tiến nhập vào thân thể của cô...
“Đau... Hà Dĩ Kiệt, anh nhẹ một chút...” Cô cúi đầu nghẹn ngào, toàn thân núp ở trong ngực của hắn liền run rẩy, Hà Dĩ Kiệt lại thoải mái thở dài, chỉ là vẫn chiếu cố cô như cũ, biết cô luôn luôn rất yếu ớt ở phương diện này, liền hôn tinh tế lên gáy của cô, ôn nhu dụ dỗ nói: “Bảo bối thả lỏng một chút... Lập tức tốt rồi, không đau, không đau...”
Hắn dừng lại không động, hôn cô một hồi, cảm giác được cô dần dần buông lỏng xuống, mới thử di chuyển. Tương Tư ôm hắn thật chặt, toàn thân liền run lên, lại cắn khớp hàm không có lên tiếng nữa. Hà Dĩ Kiệt chậm rãi tăng nhanh tốc độ, cảm giác được hơi thở của cô dần nóng lên, hắn biết cô có cảm giác, liền trầm tĩnh lại, ôm cô, động tác bỗng nhiên mãnh liệt hơn...
Xe vẫn lái rất ổn định, nhưng đột nhiên, thật giống như là muốn giảm tốc độ lại, xóc nảy một chút, hắn lập tức dựa vào sức lực kia hung hăng va chạm vào, trong miệng Tương Tư nức nở một tiếng, hung hăng cắn vai của hắn, run rẩy lên...
Hô hấp Hà Dĩ Kiệt dần dần dồn dập, cắn vành tai của cô nhẹ nhàng mút, ái muội nặng nề nói nhỏ: “Tiểu Tương Tư... Có phải tốt lắm không? Hử...”
Trong đầu Tương Tư choáng váng như trước, cả người giống như còn vùi lấp ở trong choáng váng vô biên vô hạn. Cô dựa vào trên người hắn, ngực dán chung một chỗ với hắn, hô hấp của bọn họ dần dần vang lên ở cùng một tần suất, trên người hắn có chút mồ hôi, mùi vị kia vẫn rất dễ chịu, rất gợi cảm như cũ. Cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ngón tay lại siết chặt lại một chút, có nước mắt nhẹ nhàng run run ở trên lông mi, nhưng vẫn không có rơi xuống. Tay hắn hung hăng di chuyển ở trên thân thể cô như trước, Tương Tư hơi giật giật thân thể, hai chân kẹp chặt hắn dần dần dùng lực buộc chặt, quả nhiên nghe được hắn thoải mái than nhẹ, mà động tác của hắn càng thêm mãnh liệt lên. Cô bị hắn đụng, thân thể di chuyển về phía trước từng chút, lại nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn, mở miệng nhẹ hỏi đứt quãng: “Hà Dĩ Kiệt... anh có yêu em không?”
Động tác của hắn hình như cứng đờ một chút, mà giọng nói theo sát của hắn lại có chút mơ hồ không rõ vang lên, kèm theo thở dốc và gầm nhẹ nồng đậm, cô mơ hồ nghe được hắn nói: “... Yêu... Yêu em...”
Nước mắt Tương Tư đột nhiên rơi xuống, cô ôm chặt lấy cổ của hắn, dán ghé vào lỗ tai hắn mở miệng nói từng câu từng chữ: “Hà Dĩ Kiệt, em yêu anh.”
Hắn không có lên tiếng trả lời, chỉ là cánh tay ôm cô nắm lại thật chặt, lúc tới cao trào, hắn nặng nề nói một câu ở bên tai cô: “Ngoan, tôi nghe được.”
Cô nằm ở trong ngực hắn nhu thuận bất động, giờ phút này hắn đạt được thỏa mãn, cũng không keo kiệt ôn nhu. Không biết có phải trời sinh nam nữ vẫn luôn có khác biệt lớn như vậy không, sau khi làm tình, người phụ nữ sẽ cảm giác mình và người đàn ông này sít lại gần hơn, sẽ càng thêm muốn một đời một thế không chia lìa với hắn, mà người đàn ông lại hoàn toàn tương phản, sau khi chấm dứt, có lẽ chính là lúc hắn chán ghét.
Hắn ôm cô dỗ một hồi, liền nhẹ nhàng đẩy cô ra; “Sửa soạn lại một chút, sắp về đến nhà.”
Lúc tách ra, cảm xúc khác thường trong thân thể khiến cô ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn hắn, lại cảm thấy có chút ủy khuất. Hắn biết rõ cô sẽ rất xấu hổ, nhưng không muốn giúp cô... Mà Hà Dĩ Kiệt cũng đã chậm rãi cầm lấy hộp khăn giấy bắt đầu sửa sang lại chính mình, một chút tâm tư này của cô, hắn hoàn toàn không có chú ý tới.